- By Quang X Nguyen
- On 06:51
- No Comment
- By Quang X Nguyen
- On 04:04
- No Comment
HOA CỎ MAY
Thu Đình
(ĐH Quy
Nhơn)
Bóng chiều nghiêng đổ trên đê làng. Yến
vẫn ngồi một mình bên bãi cỏ may màu xám bạc, tim tím xao xác cả cõi lòng. Những
cơn gió thu trở mình se sắt làm từng trảng cỏ may rủ nhau cùng chín. Yến đăm
đăm nhìn từng bông cỏ may ngậm đầy hạt đương phất phơ trong gió và hình như
chúng đang thì thầm với Yến rằng: Đừng chờ
đợi nữa. Đừng như loài cỏ may chúng tôi. Thủy chung, chờ đợi đến tàn tạ, héo
úa, thế là hết cả thời thanh xuân tươi đẹp. Câu chuyện ấy Yến đã nhiều lần
nghe mẹ kể, đã từng cùng với Thiên và Trường bàn luận cùng nhau trên đê làng suốt
một thời tuổi thơ, và cả sau này khi cả ba đã trưởng thành. Vậy mà, không hiểu
sao mỗi lần nghĩ đến chuyện tình hoa cỏ may, Yến vẫn thấy ngậm ngùi, xúc động.
Có lẽ Yến sẽ không đợi Thiên nữa. Yến sẽ rẽ cuộc đời mình sang trang mới. Yến
không muốn mình giống cô gái trong chuyện tình từng nghe kể, cũng không muốn
mình giống như mẹ từng chờ ba. Mẹ đã đợi chờ đến khi tóc đã pha sương, niềm tin
đã cạn kiệt mà ba Yến vẫn không về.
Mãi miên man với những ý nghĩ mông lung
thì giọng trầm trầm, âm ấm của Trường gọi cô quay về hiện thực. Trời đã xâm xẩm
tối từ lúc nào. Cả cánh đồng và con đê làng hun hút, duy chỉ mình Yến ngồi lặng
lẽ. Đôi mắt Trường nhìn Yến đầy yêu thương, lo lắng. Tay Trường nhấc đôi quang
gánh chất lưng chừng rạ đặt lên vai mình, mắt hướng về Yến thúc giục:
- Về đi Yến! Trời sắp tối rồi.
Anh quảy gánh rạ rảo bước đi trước, thi
thoảng vẫn ngoái nhìn lại xem Yến như thế nào. Cả hai bước im lìm trên con đường
làng quanh co trong buổi chiều muộn. Trường thương Yến đến nao lòng. Suốt mười
năm nay, tình cảm của Trường dành cho Yến, Yến hiểu rất rõ. Nhưng cô vẫn im lặng,
vì muốn chờ Thiên trở về để lời hẹn ước giữa hai người trở thành hiện thực. Mười
năm trôi đi. Thanh xuân của Yến cất giấu trong những ký ức ngọt lịm, những ngày
cùng Thiên ngồi trên đê làng trong những tối trăng thanh. Mỗi khi nỗi nhớ Thiên
quay quắt, cô lại vin vào những kỷ niệm ấy để an ủi lòng mình.
- Yến vào nhà đi!
Trường đặt gánh rạ giữa sân rồi chào Yến
ra về. Yến không nhìn Trường. Cô chỉ nói lời cảm ơn rồi lặng lẽ bước vào nhà.
Bữa cơm chiều của mẹ con Yến đơn giản chỉ
vài con cá mương kho nước cà muối trường và nồi canh rau muống luộc. Bà Xuân, mẹ
Yến bới cơm cho con rồi thủ thỉ:
- Ăn đi con! Ăn đi còn có sức mà làm việc.
Cứ rầu rĩ mãi cũng không thay đổi được gì đâu.
Yến dạ một tiếng, nâng lấy chén cơm rồi
khẽ và một miếng. Nhưng nỗi buồn nặng trĩu chắt ra thành hai hàng nước mắt, lã
chã rơi xuống chén cơm còn hôi hổi nóng trên tay Yến, khiến bà Xuân càng cảm thấy
thương con.
- Mẹ thấy thằng Trường nó thương và đợi
con cũng lâu lắm rồi. Nó thật thà, chân chất, hiền lành. Gần 30 tuổi, nó vẫn
chưa ưng ai vì nó muốn chờ con.
- Con biết, nhưng…- Yến ngập ngừng.
Bà Xuân cắt ngang:
- Mẹ biết con muốn tiếp tục chờ thằng
Thiên. Nhưng đã mười năm rồi còn gì. Nếu nó còn yêu con thì phải liên lạc với
con chứ. Đường này, bặt vô âm tín. Con gái có lứa có thì. Đời mẹ đã lỡ. Mẹ
không muốn con cũng khổ như mẹ.
Yến bỏ dở chén cơm, đứng dậy bước vào
phòng. Cả đêm trằn trọc không ngủ được. Cô nghĩ đến lời khuyên của mẹ, nghĩ đến
Thiên, đến Trường. Cả đời mẹ chỉ toàn nỗi buồn. Mẹ chấp nhận lấy ba Yến trong sự
phản đối quyết liệt của ông bà nội. Cả hai rời quê đến lập nghiệp ở một vùng đất
mới. Vì hoàn cảnh nghèo khó, ba Yến quyết định đi làm ăn xa khi Yến chưa đầy một
tuổi, và rồi ông đã không quay trở về. Yến là niềm an ủi duy nhất trong suốt những
năm tháng cô đơn của mẹ. Mẹ ở vậy nuôi Yến bằng nghề may quần áo, dăm ba sào ruộng.
Mẹ vẫn chờ ba về dẫu bà biết rằng ba sẽ chẳng bao giờ về nữa. Yến thương mẹ
nhưng tình yêu lại khiến trái tim cô yếu mềm. Yến nghĩ đến Thiên, người mà Yến
đã lựa chọn và quyết định khép cửa trái tim mình, kể từ khi Thiên quyết định đi
du học theo sự sắp xếp của gia đình.
Yến, Thiên và Trường là ba người bạn
thân từ thời chăn trâu, học chung trường làng. Bước vào cái tuổi biết yêu, biết
nhớ, cả Thiên và Trường đều dành tình cảm cho Yến. Nhưng rồi Yến đã chọn Thiên.
Trường không trách Yến. Trái lại anh còn vun đắp cho hai người bạn thân của
mình. Nhà Trường nghèo. Học hết lớp 12, Trường nghỉ học để ở nhà làm ruộng,
nuôi hai em nhỏ thay ba mẹ đau yếu. Yến cũng vậy. Nhà có hai mẹ con, Yến thương
mẹ đơn chiếc nên cũng quyết định nghỉ học khi vừa tốt nghiệp 12. Ngoài việc đồng
áng, hàng ngày, cô cũng tập tành may đồ cùng mẹ. Chỉ có Thiên là tiếp tục theo
con đường học hành. Thiên học giỏi, lại sinh ra trong một gia đình có điều kiện.
Ba mẹ Thiên muốn con trai sau này sẽ trở thành niềm vinh dự cho cả nhà nên cho
Thiên đi du học nước ngoài sau khi vừa tốt nghiệp đại học. Ngày Thiên đi du học,
Yến buồn chẳng nói nên lời. Trái với sự lo lắng của Yến, Thiên củng cố niềm tin
cho người yêu bằng một viễn cảnh tương lai tươi sáng:
- Nếu yêu Thiên thực lòng, Yến hãy chờ
Thiên một thời gian. Sau khi học hành xong xuôi, sự nghiệp vững vàng, Thiên sẽ
trở về. Chúng ta sẽ tổ chức đám cưới, sẽ sinh con và sống hạnh phúc.
Tựa mình vào bờ vai vững chãi của người
yêu, Yến vẫn canh cánh một nỗi sợ vô hình:
- Yến sợ tình yêu của bọn mình sẽ giống
như chuyện tình hoa cỏ may.
Suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Yến rồi
chợt tắt lịm khi Thiên nhìn người yêu, mỉm cười:
- Thời đại này rồi chứ đâu phải như ngày
xưa đâu mà Yến sợ. Hãy cứ tin tưởng ở Thiên.
Đôi tay Thiên ôm lấy tấm thân mảnh dẻ của
Yến vào lòng mình. Anh nhẹ nhàng đặt cái hôn ấm nồng lên má người yêu khiến cô
đỏ bừng khuôn mặt dưới trăng, trông càng thêm đẹp.
Thời gian đầu xa cách, tình yêu Thiên
dành cho Yến được gửi gắm trong những cánh thư ngập tràn nỗi nhớ thương. Yến lấy
đó làm nguồn động lực để khích lệ bản thân mình tiếp tục chờ đợi. Ba năm sau
đó, gia đình Thiên cũng chuyển vào Nam sinh sống. Những lá thư của Thiên gửi về
bỗng vơi dần rồi mất hút. Lo lắng, bồn chồn, nhớ thương người yêu đến quay quắt,
Yến vẫn nhủ lòng đợi. Trên đê làng, những thảm cỏ may vẫn cứ neo giữ kỷ niệm và
lời hứa tình yêu Thiên dành cho Yến, để rồi cứ đúng vào mùa cỏ may thay áo, Yến
lại ra bờ đê ngồi ngắm hoa, dặn lòng mình tiếp tục chờ đợi.
Mười năm nay, Trường vẫn âm thầm che chở,
là nơi để Yến bộc bạch tâm sự mỗi khi nhớ Thiên. Trường chăm chỉ lại khéo tay.
Việc gì cũng làm gọn ghẽ. Từ việc lợp lại mái nhà đến sửa sang điện, nước… Mỗi
lúc mẹ con Yến gặp khó khăn, Trường đều sang làm giúp. Mẹ Yến xem Trường như
con cái trong nhà. Có lần bà Xuân nói với con gái:
- Mẹ không ghét bỏ hay muốn chia cắt
chuyện tình cảm của con với thằng Thiên. Nhưng thằng Trường nó thật lòng với
con bấy lâu nay. Nó thương con bằng tình yêu trong sáng, không một chút vụ lợi.
Con nay đã gần 30 rồi. Cái tuổi nó đuổi xuân đi. Liệu mà tính con ạ!
Suốt đêm, Yến đã suy nghĩ rất kỹ cho hạnh
phúc đời mình.
Buổi sáng, Yến đang ngồi may đồ thì Trường
đem sang quả bưởi vừa hái trong vườn nhà. Bà Xuân bảo Trường vào nhà uống nước
hẵng về. Trường định từ chối thì Yến bước ra sân mời với:
- Trường vào nhà đi.
Trường gật đầu, gượng bước. Bà Xuân chỉ
ngồi với con một lúc rồi viện cớ bận việc ngoài vườn nên đứng dậy đi, chỉ còn Yến
và Trường ngồi đối diện nhau. Trong khi Trường ấp úng chưa biết nói gì thì Yến
mạnh dạn:
- Mình làm đám cưới đi Trường!
Trường ngỡ ngàng trước lời đề nghị của Yến
nhưng trong lòng anh vui sướng ngập tràn.
- Yến… Yến nói thật lòng chứ?
Trường nhận ra nụ cười hiếm hoi trên
gương mặt Yến sau một thời gian dài buồn bã, ủ rũ.
Đám cưới của Trường và Yến được tổ chức
sau đó ba tháng. Ngày cưới của Yến, có một người khách lạ đi chiếc xe ô tô con
về làng nhưng chỉ đậu từ xa. Ngắm nhìn nụ cười rạng rỡ của cô dâu đi bên người
bạn thân của mình, anh chỉ mỉm cười. Anh ghi vài dòng chữ, bỏ vào chiếc phong
bì kèm theo chút tiền mừng cưới, rồi nhờ một đứa trẻ gần đó đem bỏ vào chiếc hộp
hình quả tim trên bàn cưới.
Đêm đến, khi Yến và Trường cùng ngồi bóc
quà cưới thì bất ngờ đọc được mấy dòng chữ của Thiên: “Thiên xin lỗi vì đã không trở về bên Yến và để Yến phải chờ đợi quá
lâu. Khi biết mình mang trọng bệnh, Thiên không muốn sẽ là gánh nặng cho người
con gái mình yêu. Thiên tin Trường sẽ đem lại hạnh phúc trọn vẹn cho Yến. Chúc
hai bạn mãi hạnh phúc. Thiên”.
- By Quang X Nguyen
- On 03:46
- No Comment
ÁNH SÁNG TÌNH YÊU
Hướng Dương
(Nha
Trang)
“Đâu có tình yêu thương, ở đấy có Đức Chúa Trời…”
Đã một tháng kể từ khi chuyến
đi thăm Hội người mù thị xã Ninh Hòa
kết thúc, nhưng đâu đó, hình ảnh những đôi mắt khiếm thị ấy vẫn đọng lại trong
tâm trí của tôi. Và tôi không thể quên được những hình ảnh đẹp, những giây phút
ý nghĩa trong ngày hôm ấy.
Chuyến đi khởi hành vào một
buổi sáng Chúa Nhật đẹp trời, các chị em đệ tử trong gia đình Thanh Tuyển Khiết Tâm Đức Mẹ hôm nay
trông bận rộn mà vui vẻ lạ thường. Các em nhỏ phụ giúp nhau bê những món quà đã
chuẩn bị sẵn ra xe, hay phụ các Sơ hoàn thành bữa ăn trưa cho những con người đặc
biệt mà chúng tôi sẽ cùng đến thăm hôm nay. Chúng tôi ngồi trên xe mà lòng hân
hoan, náo nức và ngập tràn niềm vui. Vui vì đây là lần đầu tiên chị em chúng
tôi có cơ hội đi thiện nguyện cùng nhau, vui hơn hết là chúng tôi được chia sẻ
tình yêu, được đem niềm vui đến cho người khác, những người kém may mắn hơn
chúng tôi. Niềm vui ấy như lan tỏa vào trong cảnh vật. Mặt trời hôm nay như chiếu
những tia nắng sáng ấm áp hơn, sưởi ấm vào cả lòng người. Bầu trời như cao xanh
hơn, xanh như tuổi thanh xuân của chúng tôi với bao mơ ước và khát vọng cùng
theo đuổi một lý tưởng. Hai hàng cây bên đường hằng ngày vẫn quen thuộc nhưng
nay bỗng tươi xanh hơn hẳn, những tán lá non khẽ đưa mình trong cơn gió se lạnh
của buổi sáng như đang vẫy chào chúng tôi. Hòa chung với thiên nhiên, chúng tôi
cùng dâng một chuỗi Mân Côi lên Chúa để ngợi khen Danh Ngài và cầu nguyện cho
chuyến đi được bình an.
Chẳng lâu sau, chiếc bảng với
dòng chữ màu xanh giản dị xuất hiện trước mắt chúng tôi “Hội người mù Thị xã Ninh Hòa”. Nơi đó là một gian nhà đơn sơ với
sân trước khá thoáng mát, như đang thu
mình giữa trung tâm thị xã Ninh Hòa nhộn nhịp. Và những thắc mắc về họ trên đường
đi dường như đã được giải đáp, ngay sau khi chúng tôi tiến vào trong ngôi nhà
thăm những người khiếm thị nơi đây. Tôi không nghĩ không khí chào đón nơi đây
thật vui và nồng nhiệt đến như vậy. Các ông, bà, cô, chú đã ngồi sẵn thành hai
hàng ngang để chờ đón sự có mặt của chúng tôi. Tôi nhận thấy niềm vui thực sự
trên những nếp nhăn nơi khóe mắt của những cụ ông, cụ bà. Tôi thấy sự hạnh phúc
trên nụ cười thật tươi, thật duyên của những cô, chú, anh chị nơi đây. Và tôi
thấy sự thân ái, yêu thương của tình Giêsu qua những cái bắt tay thân mật, lời
hỏi thăm ríu rít, tiếng nói cười vui vẻ của các chị em đệ tử trao gửi đến mọi
người mà không hề có cảm giác xa lạ, ngược lại dường như đã rất thân quen. Những
người trong Hội đã chào đón chúng tôi với tràng pháo tay giòn giã, những lời sẻ
chia chân thành, lời cảm ơn sâu đậm… Và nhất là qua những lời ca, tiếng hát ngọt
ngào, da diết như ẩn khuất tâm sự của một đời người ước ao được nhìn thấy ánh
sáng. Chúng tôi đã cùng gặp gỡ, giao lưu với bà con trong Hội qua các tiết mục
hát theo phong cách “cây nhà lá vườn”. Các cô, chú ở đây hát rất hay, hơn hết
là họ biết hát rất nhiều bài thánh ca, dù rằng họ không phải là người Công giáo.
Mở đầu, mọi người đã cùng cất vang bài hát “Đâu
có tình yêu thương”, người già người trẻ ai cũng hát to, thuộc lời bài hát
một cách rất diệu kỳ. Quả vậy, lúc này đây, tôi cảm nhận được sự hiện diện của
Thiên Chúa nơi đây, vì nơi này đang ngập tràn tình yêu thương. Tôi cũng muốn cất
tiếng hát theo họ nhưng sao mắt tôi bắt đầu nhòe đi, cổ họng cứ nghẹn lại, nước
mắt cứ chực trào vì hình ảnh của họ đã “chạm” đến trái tim của tôi. Họ vẫn hát,
hát cùng với đôi mắt biết hát, không ngừng ánh lên những tia khát vọng được yêu
thương, tia hy vọng được đón nhận, được quan tâm, được tôn trọng, được sẻ chia…
Sau đó, một cô gái khiếm thị với hai mươi mốt tuổi xuân thể hiện ca khúc “Nếu con không gặp Chúa”, giọng ca của
cô cất lên khiến nhiều người phải rơi lệ và không khỏi xúc động. Đôi mắt họ mù
lòa nhưng sâu trong tâm hồn họ là ánh sáng. Chính ánh sáng tình người, ánh sáng
của niềm tin và hy vọng đã soi chiếu họ. Họ vui vì điều đó và họ sống vì điều
đó, bởi họ vẫn còn được đón nhận nhiều sự yêu thương của các nhà hảo tâm.
Bạn biết không? Họ “tàn
nhưng không tật”, họ không chỉ trông chờ vào sự giúp đỡ của các mạnh thường
quân, mà thường ngày họ lao động bằng chính đôi tay của họ. Họ bện từng cây chổi,
làm từng bị tăm để bán kiếm tiền mưu sinh. Nếu là bạn với đôi mắt ấy, bạn có thể
làm được không? Bạn sẽ ngạc nhiên và thán phục một chàng trai hai mươi tuổi có
thể chơi hơn 15 loại nhạc cụ, cậu ấy đã luyện tập với những đam mê của mình từ
lúc 5 tuổi dù chưa từng thấy sắc màu cuộc sống. Nếu là bạn với đôi mắt ấy, bạn
có thể làm được điều đó không? Họ đã và đang thực hiện mọi việc như vậy, họ vẫn
luôn giàu nghị lực và lạc quan trong cuộc sống, họ ngắm nhìn thế giới bằng
chính đôi mắt tâm hồn luôn rộng mở và khao khát được sống có ý nghĩa. Chính
anh, một người khiếm thị trong Hội nói rằng: “Tôi có một nụ cười để chia sẻ cho một ngàn người”. Đúng vậy, Chúa
cất sự sáng của đôi mắt nơi anh, nhưng Ngài lại gửi trao cho anh một nụ cười rất
đẹp, rất tỏa sáng, như tia nắng ấm len lỏi vào lòng người mỗi khi thấy anh cười.
Chính anh còn muốn sẻ chia niềm vui đến cho một ngàn người khác hoặc hơn thế nữa,
dù rằng anh kém may mắn hơn nhiều người. Bản thân tôi nhận thấy mình còn thua
kém họ rất nhiều và cần học hỏi họ nhiều hơn nữa. Cảm ơn anh và bà con trong Hội người mù đã cho, không chỉ tôi mà
còn cho các chị em trong gia đình Thanh
Tuyển Khiết Tâm nhiều bài học quí giá về cuộc sống, về đạo làm người. Các
chị em đã giao lưu với các ông, bà, cô, chú thật vui, trao gửi những món quà nhỏ
yêu thương bằng cả tấm lòng chân tình. Rồi cứ thế, thời gian chia tay cũng đến,
quí Sơ và chúng tôi phải luyến tiếc nói lời tạm biệt đến những con người thân
thương nơi đây. Sau những cái ôm bịn rịn, cái nắm tay không muốn buông với lời
ước hẹn sẽ quay lại, là những dòng ký ức không thể quên, là những dòng nước mắt
khẽ rơi nơi khóe mắt cay cay…
Chuyến đi kết thúc thật nhanh chóng, con đường về lại Nhà Dòng bỗng dưng yên tĩnh hơn, bởi mỗi người chị, người em chúng tôi đang chạy theo những suy nghĩ riêng về họ, đang còn lắng đọng với những xúc cảm khó phai. Tôi tin rằng, được mang niềm vui, lan tỏa tình yêu Chúa đến với người khác, được phục vụ tha nhân cũng chính là niềm vui của từng chị em chúng tôi. Điều này như động lực thúc đẩy tôi cũng như các chị em thêm kiên trì trên con đường tập tu của mình, sống thăng tiến hơn từng ngày trong ân sủng Thiên Chúa, trong ước vọng dâng hiến đời mình cho Ngài, để có thể trở thành người “môn đệ nhỏ” nhiệt thành loan truyền tình yêu Chúa đến với những ai bất hạnh, “chạm” đến những ai chưa biết Ngài, và để tình yêu Ngài cũng “chạm” đến trái tim nhỏ bé của từng người chị em chúng tôi.
- By Quang X Nguyen
- On 03:31
- No Comment

Lễ Giáng sinh và Năm mới 2021 sắp đến, ban Biên soạn Tuyển tập Mục Đồng và Bông Hồng Nhỏ mến chúc bạn đọc và gia đình các bạn muôn ơn lành của Chúa hiển lộ qua niềm vui và hạnh phúc trong cuộc sống.
Xin cám ơn quý bạn đọc đã hưởng ứng Tuyển tập Mục Đồng và Bông Hồng Nhỏ trong thời gian qua. Bước sang Năm mới, ban Biên soạn chúng tôi ước mong quý bạn đọc tích cực đón nhận và giúp đỡ giới thiệu Tuyển tập Mục Đồng và Tuyển tập Bông Hồng Nhỏ đến thân nhân và bạn hữu của các bạn.
Xin điền các thông tin dưới đây và gửi email hoặc tin nhắn Zalo về Văn phòng:
tuyentapmucdong@gmail.com
tuyentapbonghongnho@gmail.com.
Hoặc zalo 0358 521 717
PHIẾU ĐẶT MUA TUYỂN TẬP:
Họ và tên:……………………………..
Mua Mục Đồng từ số …. ;
Mua Bông Hồng Nhỏ từ số …. ;
Gửi về địa chỉ nhà:
Sđt:…. Email:
Ban Biên soạn Tuyển tập MỤC ĐỒNG và BÔNG HỒNG NHỎ xin chào các bạn và hẹn gặp lại.
Linh mục Gioakim Nguyễn Đức Quang
Trưởng ban mục vụ văn hoá Giáo phận Qui Nhơn
Bìa các số báo đã phát hành
- By Quang X Nguyen
- On 03:45
- No Comment
VỀ MẰNG LĂNG NGHE CHUYỆN VỊ THÁNH TRẺ
Võ Thị Phương
(Phú Yên)
Từ
trung tâm thành phố Tuy Hòa theo quốc lộ 1A, chỉ với 35km hướng ra phía Bắc, bạn
sẽ nhìn thấy một ngôi nhà thờ cổ kính và tráng lệ với hơn 100 năm tuổi - nơi sản
sinh ra vị Á Thánh Tử Đạo tiên khởi của
Giáo hội Việt Nam: Nhà thờ Mằng Lăng.
Nằm
phía trước bên trái nhà thờ từ cổng vào, bạn có thể nhìn thấy một ngọn đồi nhân
tạo phủ cỏ xanh mướt, bên trên là một bức tượng lớn bằng đồng mô phỏng hình ảnh
Á thánh Anrê Phú Yên, bên dưới ngọn đồi là một hang động nhỏ được
tô đắp công phu,
là nơi trưng bày những hình ảnh, bài viết về vị thánh trẻ tuổi cùng với cuốn sách có tên gọi “Phép giảng tám ngày” bằng chữ quốc ngữ đầu tiên của giáo sĩ
Alexandre de Rhodes (quen gọi là Cha Đắc Lộ).
Ngày Chúa nhật, từ hang động bước ra, nếu du
khách hỏi chuyện một em học sinh giáo lý: “Vị Á thánh này là ai? Tại sao nơi đây lại trở thành điểm hành hương
thu hút nhiều khách trong và ngoài nước?”, có thể em ấy sẽ đọc cho nghe bài
trường ca năm chữ mở đầu như sau:
“Cây lành sinh trái ngọt
Đất thánh trổ người hiền
Trên quê hương Phú Yên
Có anh hùng tuổi trẻ
Dâng đời làm của lễ
Cho rạng rỡ danh Cha
Từ thuở Việt Nam ta
Đang trên đà Nam tiến”(1)
Á thánh Anrê Phú Yên sinh vào khoảng năm 1625
gần trị sở dinh Trấn Biên (nay thuộc thôn Hội Phú, xã An Ninh), là con út của một
người phụ nữ đạo đức tên thánh là Gioanna. Từ nhỏ, anh được học biết về Chúa Giêsu. Mặc dù chưa được
rửa tội, tình yêu Chúa lớn dần từng ngày trong anh. Rồi một cơ duyên đến với
anh, khi Cha Đắc Lộ tới truyền đạo tại nơi anh sinh sống. Năm 1641 anh được
chính thức trở thành con Chúa qua bí tích rửa tội với tên thánh Anrê. Sau đó,
anh được tham gia vào nhóm thầy giảng
(giáo lý viên) của Cha Đắc Lộ và được đưa ra Hội An để học trường các thầy
giảng. Mặc dù trẻ tuổi nhất, anh đã thành một học viên xuất sắc, một trong
những trợ thủ đắc lực nhất của Cha Đắc Lộ trong việc hình thành chữ Quốc ngữ.
Ngày 31 tháng 7 năm 1643, cùng với một số đồng bạn, anh nguyện tận hiến phục vụ
Giáo hội suốt đời.
Việc truyền đạo gặp rất nhiều khó khăn do quan
niệm cho rằng đạo Công giáo là “bàng môn tả đạo” cần phải bị diệt trừ.
Cuối tháng 7 năm 1644, quan Nghè Bộ trở lại tỉnh Quảng Nam, nơi có nhóm thầy
giảng đang được đào tạo. Mang theo sắc lệnh của chúa Nguyễn cấm truyền bá đạo
Kitô trong nước, nhà quan quyết định hành động, trước tiên là chống lại các
thầy giảng. Ông đã bắt giam một thầy giảng già 63 tuổi cũng tên là Anrê. Hai
ngày sau, 25 tháng 7 năm 1644, ông ra lệnh cho lính tới nhà Cha Đắc Lộ lùng bắt
một thầy giảng khác tên là Inhaxiô. Nhưng thầy Inhaxiô đã đi làm việc tông đồ,
lính chỉ tìm thấy thầy Anrê trẻ. Để khỏi trở về dinh quan bộ tay không, lính
đánh đập thầy Anrê, trói thầy lại, rồi giải xuống thuyền đem về dinh quan trấn
thủ. Lính thưa với quan rằng họ không tìm thấy thầy Inhaxiô, nhưng đã bắt được
một "thầy giảng khác giống như vậy, vì suốt cuộc hành trình, anh ta luôn
nói về đạo Kitô và khuyến khích họ theo Đạo".
Nghe vậy quan tìm mọi cách làm cho thầy Anrê
"từ bỏ cái đạo điên rồ đó và bỏ lòng tin". Nhưng chàng thanh
niên can trường ấy trả lời quan rằng mình là Kitô hữu, và rất sẵn sàng chịu mọi
khổ hình chứ không từ bỏ đạo mình tuyên xưng, nên xin quan cứ tùy ý, chàng vui
lòng đón nhận. Chàng xác tín rằng: “Vì đức tin, càng chịu khổ đau chừng nào thì
càng chết vinh quang chừng ấy”. Tức giận vì sự bất khuất của thầy Anrê, không
hề sợ hãi trước những lời đe dọa, quan truyền đóng gông và giải thầy vào ngục.
Buổi chiều ngày 26 tháng 7 năm 1644, thầy bị
giải qua các phố ở Kẻ Chàm, Quảng Nam và đưa ra
pháp trường xử chém. Xin không nhắc lại những lời dũng cảm đầy yêu
thương của người giáo lý viên trẻ tuổi nói với bà con đồng đạo và lương dân, đã
được Cha Đắc Lộ ghi lại trong bút ký “Cái chết vinh quang”. Chỉ xin ghi lại ấn tượng mãnh
liệt chấn động linh hồn tôi, do chi tiết kỳ diệu đến khó tin mà vị giáo sĩ đã
kể: Người lính hành quyết cầu Trời tha tội, rồi đâm gươm từ sau lưng ra trước
ngực người thanh niên đang quỳ gối, nhưng đến nhát gươm thứ ba rút ra, anh vẫn
quỳ yên bất động. Một người lính khác chém mạnh một nhát vào cổ bên trái vẫn
không làm anh ngã xuống. Người ấy lại chém một nhát nữa ở phía trước, cắt đứt
cuống họng, làm ngả hẳn đầu, chỉ còn dính sơ vào một chút da. Vị giáo sĩ trân trọng và
quả quyết viết tiếp: “Người thanh niên thánh thiện này, như trên đã nói, vẫn
không ngớt đọc Thánh danh Chúa Giêsu. Ngay khi đầu thầy đã rời khỏi cuống họng,
và nằm ngả trên vai bên phải, tôi nghe thấy rõ ràng tên cực trọng Giêsu ấy phát
ra từ vết thương nơi cổ, cùng một giọng giống hệt như từ cửa miệng phát ra lúc
trước. Tôi nghe thấy thế rất rõ ràng, và tất cả những người gần tôi lúc ấy đều
nói như vậy, vừa vui mừng lại vừa kinh ngạc” …
Nói đến Anrê Phú Yên, là nói
đến một người trẻ mười chín xuân xanh can trường sống chết vì Chúa Giêsu. Nói
đến Anrê Phú Yên, là nói đến một mẫu gương về các kỹ năng sống cho giới trẻ.
Nói đến Anrê Phú Yên là nói đến sự dấn thân phục vụ dân Chúa của các giảng viên
giáo lý. Như thế, nói đến Anrê Phú Yên là nói đến một cuộc đời đã hoàn thành.
Mằng Lăng - quê hương của Á thánh Anrê Phú Yên - đã sớm thành một xứ đạo kỳ cựu trên vùng đất mới. Rồi cuối thế kỷ XIX đã mọc lên ngôi nhà thờ chúng ta vừa kính viếng, trải hơn 100 năm qua, vẫn sừng sững chào đón những vị khách từ xa đến. Xin kính cẩn dâng lên nén hương lòng, nguyện xin vị “Á Thánh của quê hương này” chuyển cầu ơn bình yên cho con dân của Chúa, nhất là trong giai đoạn toàn cầu đang chống chọi với đại dịch Covid-19.
(1) Lm.Trăng Thập Tự, Trường ca Anrê Phú Yên.
(2) x. Giáo
sĩ Đắc Lộ, Glorieuse mort, trang
54-60 - trích lược theo Phạm Đình Khiêm trong Người Chứng Thứ Nhất, Tinh Việt Văn Đoàn, 1959, trang 155-158.
- By Quang X Nguyen
- On 22:21
- No Comment
- By Quang X Nguyen
- On 07:53
- No Comment
MỜI GỞI BÀI CỘNG TÁC CHO MỤC ĐỒNG 17
* MỤC ĐỒNG 16 “Tình Yêu Dâng Hiến” đã hoàn thành bản thảo, đang tiến hành dàn trang trình bày, xin giấy phép để in ấn và phát hành. Mời quý tác giả tiếp tục gởi bài cộng tác cho MỤC ĐỒNG 17 “Mùa Xuân Tình Yêu” (Chào Xuân mới 2021- sẽ “khóa sổ” nhận bài vào khoảng giữa tháng 12/2020). Xin giới thiệu trước “Lời mở đầu” của tập này như những “gợi ý” để quý tác giả viết bài sát hợp với chủ đề hơn. Đặc biệt, ngoài 2 trang mục mới: “Tuổi trẻ - Sạn và Ngọc” - “Chuyện giáo xứ tôi” được mở ra từ tập 15, ở tập 16 sẽ mở thêm trang mục: “Văn học Công giáo - Ghi dấu thời gian”. Rất mong sẽ nhận được nhiều bài vở đóng góp để các trang mục mới ngày càng lôi cuốn, hấp dẫn.
+ Lời mở đầu MỤC ĐỒNG 17
MÙA XUÂN TÌNH YÊU
Ai cũng có một
thời để yêu. Đúng hơn, ai cũng có một thời để yêu bằng trọn vẹn tuổi trẻ của
mình, bằng trái tim của một người trẻ. Những rung động bồi hồi ở cái tuổi mới lớn
luôn là một nguồn cảm hứng dồi dào cho thi ca. Chẳng thế mà nhà thơ Thế Lữ đã
viết: “Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy/
Ngàn năm hồ dễ mấy ai quên”…
Người trẻ yêu bằng
một trái tim rất trẻ. Ấy là trái tim của những rung động bồi hồi, rất nồng nàn
và rất thực. Trái tim ấy biết nhớ nhung và lưu luyến, biết ngây ngất nếm cảm những
niềm hạnh phúc ngọt ngào, biết làm cho cuộc sống thăng hoa và đầy hương vị.
Nhưng đó cũng là
một trái tim mong manh và dễ bị tổn thương. Trái tim ấy thường xuyên giận hờn
và đau khổ. Giận hờn với những hờn giận vu vơ. Đau khổ với những khổ đau đầy bộc
phát và cảm tính. Trong trái tim ấy có cả những mỏng manh và yếu đuối, dễ buông
chiều theo những thôi thúc của cảm xúc và bản năng con người, dễ bùng nổ và dễ
đạp đổ.
Có những người
trẻ được sống tuổi trẻ như là một mùa
xuân của tình yêu, trổ hoa tươi và sinh trái ngọt. Nhưng cũng không thiếu
người trẻ đã phải nhận quả đắng, làm tàn rũ tuổi trẻ của mình chỉ vì nuông chiều
theo những rung động sai lầm của trái tim bồng bột và nông nỗi.
Rất khó để xây dựng
cả tương lai cuộc đời chỉ dựa trên những rung động, dù có nồng nàn và chân thật
nhưng lại nông nỗi và bồng bột. Để có được một tình yêu đủ sâu và đủ bền, trái
tim của một người trẻ luôn cần được hướng dẫn và huấn luyện. Người trẻ luôn cần
có sự đồng hành, và đồng hành đúng cách, để có thể tiếp bước từ tình yêu đến
hôn nhân gia đình. Bởi vì từ tình yêu đến hôn nhân là cả một quãng đường dài.
Tình yêu tuổi trẻ
được nuôi sống chủ yếu bằng những rung động cảm tính. Còn hôn nhân đòi phải có
sự lo liệu và chuẩn bị chu đáo. Hôn nhân được xây dựng không chỉ dựa trên chữ tình mà còn đặc biệt đề cao chữ nghĩa, không chỉ xuôi theo rung động
và cảm xúc mà còn phải nghĩ đến bổn phận và trách nhiệm.
Có lẽ do vậy, có
người đã bi quan đến độ định nghĩa rằng: “Hôn nhân là mồ chôn của tình yêu”. Thật
ra, là mồ chôn tình yêu hay là thiên đường hạnh phúc, hôn nhân tuỳ thuộc rất
nhiều vào việc người trẻ có được chuẩn bị kỹ càng để bước từ tình yêu vào hôn
nhân hay không. Bởi lẽ đó, chúng ta thấy được tính hữu lý và tầm quan trọng của
lựa chọn cho định hướng mục vụ của HĐGM Việt Nam trong năm 2021: “Đồng hành với người trẻ trong đời sống gia
đình”. Những bài viết trong Tuyển tập
Mục Đồng số này được gợi hứng từ định hướng ấy.
“Mùa
Xuân Tình Yêu” kể lại những câu chuyện
về cái thuở ban đầu của tình yêu đôi lứa, những rung động ngọt ngào của tình
yêu đầu đời, những chuyện tình hồn nhiên trong sáng trong đời sống đạo, những lối
xây dựng tình yêu đầy trách nhiệm của những người có đức tin… Mùa Xuân của tình yêu là Bí Tích Hôn Nhân cao cả và quý giá, là
hoa quả kết tinh từ tình yêu cao đẹp và trong sáng của tuổi trẻ sống đạo.
Hẹn gặp lại quý
vị và các bạn trong Mục Đồng tập 18,
với chủ đề “Yêu Nhau Trong Chúa”.
- By Quang X Nguyen
- On 05:13
- No Comment