NGÀI ĐẾN TRONG ĐỜI TÔI


Maria Têrêsa Thụy Nguyên  (Phú Thọ)

Hãy chú ý đến sự hiện diện của Chúa trong cuộc sống chúng ta ...

Chẳng biết từ lúc nào Chúa đã đi vào cuộc đời tôi? Dù là lúc nào đi chăng nữa, thì điều quan trọng nhất đó là tôi đã nhận ra sự hiện diện của Chúa, và cuộc đời tôi đã bắt đầu thay đổi. Như một làn gió nhẹ đầu xuân, Ngài khiến tôi rung động. Thật hạnh phúc vì tôi đã gặp được Ngài và đã được Ngài chinh phục. Tôi nhớ có ai đó đã từng nói: “Trong cuộc sống của con người sẽ có từng giai đoạn tuyệt vời nhất, giai đoạn đó là ân huệ cao vời của Thiên Chúa”. Giai đoạn này không đến trong cùng một độ tuổi nhất định với tất cả mọi người. Có người giai đoạn này đến rất sớm khi mới bước vào đời, có người lại đến muộn hơn khi đã ở tuổi xế bóng. Có người giai đoạn này dừng lại lâu, nhưng có người thì nó chỉ lướt qua như một làn gió thoảng. Đó có thể được xem là tình yêu thuở ban đầu hay “mùa xuân của ơn gọi”. Nếu nhận ra và biết sống trọn vẹn những khoảnh khắc tuyệt vời đó, nó sẽ là lực đẩy giúp ta có thêm nghị lực để sống một cuộc sống tròn đầy hơn, ý nghĩa hơn.
Tôi sinh ra và lớn lên khi đất nước còn trong thời kỳ gian khó. Vì thế, những thế hệ trước tôi đều không được học hành đến nơi đến chốn. Hầu hết các gia đình chỉ cho con học hết tiểu học, gia đình nào khá hơn thì cho con học đến trung học cơ sở. Còn bậc trung học phổ thông chỉ giành cho những ai học giỏi, hiếu học và gia đình có điều kiện. Trong làng tôi thời đó, số người đi học phổ thông chỉ đếm trên đầu ngón tay. Số phận của tôi cũng không nằm ngoài cái lệ thường đó. Tôi vừa thi tốt nghiệp trung học cơ sở xong, bố mẹ tôi đã tuyên bố: “Nghỉ học về đi làm”. Tôi đã sớm biết điều đó nhưng sao vẫn nghe lòng buồn rười rượi. Mặc dù học lực của tôi chỉ ở mức khá nhưng tôi rất thích được đi học. Chính sự khát khao đó khiến tôi tìm đến với Chúa. Tôi “đặt điều kiện” với Chúa mà chẳng hề đắn đo suy nghĩ gì. Tôi thưa cùng Ngài: “Nếu Chúa cho con được đi học, con sẽ dâng cho Chúa cuộc sống của con”. Thế rồi, ngày ngày tôi vẫn lên rừng xuống ruộng với bố mẹ, đêm về tôi lôi sách vở ra học. Thấy vậy, bố mẹ tôi hỏi: “Có đi học đâu mà lôi sách vở ra làm gì?”. Tôi chỉ biết đáp lại trong ngậm ngùi: “Con xem cho đỡ buồn ạ!”. Tối nào cũng thế, tôi âm thầm cầu nguyện cùng Chúa rồi lặng lẽ ngồi vào bàn học. Ngày thi đã đến gần, hy vọng trong tôi cũng dần tan biến. Tôi biết cơ hội của tôi đã hết vì thời gian nộp hồ sơ cũng đã kết thúc. Tôi ôm sách vở đi cất và ngồi trước màn hình ti-vi nhưng lại chẳng biết ti-vi đang chiếu chương trình gì. Thấy vậy bố tôi nhắc: “Sao không học bài nữa à con?” - “Không ạ!” - “Bố nhờ người nộp đơn rồi, mai lên trường xem số báo danh mà vào thi”. Nghe vậy, tôi vui như mở cờ trong bụng, nhưng niềm vui chưa bật thành tiếng đã vụt tắt khi nghe câu tiếp theo: “Nhưng phải vào được hệ A, còn không thì về mà hốt phân trâu”. Trời ơi, thế thì có khác gì bảo tôi đừng đi thi. Cả huyện được hai trường, trường tôi thi lại là trường điểm, học sinh tập trung về đó rất đông, hệ công lập (hệ A) thì lấy có năm lớp, với trình độ của tôi hiện nay, cộng thêm với việc không đi ôn thi thì rớt là cái chắc! Tôi lại chạy đến với Chúa, và chờ đợi một “phép lạ”. Cuối cùng “phép lạ” ấy cũng xảy ra, tôi đạt kết quả cao hơn cả sự mong đợi. Tôi biết đó là việc Chúa làm. Tôi luôn luôn ghi nhớ điều đó, nhưng còn về lời hứa với Chúa thì tôi vờ như không biết.
Thời gian lặng lẽ trôi cho tới khi tôi chuẩn bị tốt nghiệp. Đó là lúc trong tôi đầy ắp những hoài bão cho tương lai. Tôi đã chọn cho mình một ngôi trường đại học và lên kế hoạch cho sự nghiệp mai sau. Một tương lai rộng mở trước mắt. Bố tôi cũng rất hào hứng, ông muốn tôi trở thành một bác sĩ. Dường như bố cũng đã nhắm cho tôi một chỗ làm ổn định. Nhưng “người tính không bằng trời tính”! Quả thật, Chúa đã đến và Ngài gác những giấc mơ ấy sang một bên bằng cách gợi cho tôi về lời hứa năm xưa. Tôi bắt đầu suy nghĩ, đắn đo và chọn lựa. Tôi nhanh chóng đi đến quyết định là phó thác cuộc đời mình cho Chúa. Một chút lo lắng thoáng qua khiến tâm trạng tôi chùng xuống, nhưng niềm tin trong tôi thì vô cùng mãnh liệt. Tôi biết tôi đã được Chúa “chiếm đoạt”. Đó cũng chính là lúc tôi phải bắt đầu một cuộc chiến mới, cuộc chiến vì lý tưởng đời mình. “Tôi không có người dẫn đường, không có ánh sáng, ngoại trừ ánh sáng rực lên trong trái tim tôi, ánh sáng này dẫn tôi an toàn hơn ánh sáng ban trưa, đến nơi mà Đấng thấu hiểu lòng tôi đang chờ đợi” (Trích Vào một đêm tối của thánh Gioan Thánh Giá).
Khi biết tôi có ý định đi tu, bố mẹ tôi kiên quyết phản đối. Họ tìm mọi cách để ngăn cản tôi. Ban đầu là những lời khuyên can nhẹ nhàng với việc đưa ra những khó khăn trong đời thánh hiến; rồi nào là “bố mẹ không muốn làm ông bà cố”, “gia đình mình không đủ đạo đức như người ta”… Thấy tôi vẫn cương quyết với quyết định của mình, bố mẹ tôi đâm ra cáu gắt, khó tính với đám con cái chúng tôi. Bố tôi mắng anh chị tôi không chịu khuyên bảo em, rồi cuối cùng bố tôi lấy thành ngữ: “Cá không ăn muối cá ươn, con cãi cha mẹ trăm đường con hư” để nói với tôi và tuyên bố từ tôi.
Từ bé tôi vẫn luôn được tiếng là đứa con ngoan nhất nhà. Tôi như là niềm tự hào của bố mẹ. Bố mẹ rất tin tưởng và hy vọng ở tôi, chưa bao giờ tôi thấy bố mẹ tỏ ra buồn hay lo lắng về tôi cả. Vậy mà, bây giờ tôi như đã giáng một đòn thật đau xuống trên những người đã sinh thành, dưỡng dục mình. Tôi đã làm cho họ thất vọng. Tôi cảm thấy lòng trĩu nặng vô cùng. Nhưng chọn lựa là hy sinh, nếu tôi không thể đạt được tất cả theo ý mình, thì cuộc dâng hiến của tôi sẽ buồn tẻ và ít giá trị. Tôi nghĩ như vậy và quyết định làm theo sự hướng dẫn của Chúa Thánh Thần đang ngự trong tôi, và tôi cũng nghe thấy Chúa nói bên tai: “Ai yêu cha, yêu mẹ hơn ta thì không đáng làm môn đệ ta”. Tôi quyết định theo đuổi lý tưởng của mình. Chưa bao giờ tôi thấy mình mạnh mẽ, kiên định và bình an đến thế. Thật kỳ lạ, sức mạnh của Thiên Chúa, động lực của tình yêu đã thu hút tôi, lôi kéo tôi mà tôi không thể cưỡng lại. Tôi đã để cho Chúa hướng dẫn, điều phối cuộc đời mình theo cách của Ngài, vì tôi tin đó là con đường tốt nhất dẫn tôi đến cùng Thiên Chúa. Cũng nhờ sức mạnh của tình yêu thuở ban đầu đó mà tôi còn đứng vững trong ơn gọi cho tới ngày hôm nay. Nó không chỉ giúp tôi vượt thắng được cuộc chiến đấu để giành lấy sự ủng hộ từ phía gia đình, nhưng còn là sức mạnh giúp tôi vượt qua mọi khó khăn, gian khổ trong cuộc sống, nhất là những thử thách, cám dỗ trên hành trình theo đuổi ơn gọi của mình. Mỗi khi tôi chùn chân muốn thoái lui, tôi lại nhớ tới tình yêu Đức Kitô dành cho tôi. Tôi nhớ về cuộc chiến đấu để được đến với Chúa vào cái thuở ban đầu đó, là tôi lại có thêm sức mạnh để bước tiếp. Giờ đây tôi có thể quả quyết như thánh Phaolô: “Ai có thể tách chúng ta ra khỏi tình yêu của Đức Kitô? Phải chăng là gian truân, khốn khổ, đói rách, hiểm nguy, bắt bớ và gươm giáo?... Nhưng trong mọi thử thách ấy, chúng ta toàn thắng nhờ Đấng đã yêu mến chúng ta” (Rm 8,35-37).
Tạ ơn Chúa vì tôi đã được chìm đắm trong những tháng ngày hạnh phúc đó. Những tháng ngày của “thuở ban đầu lưu luyến ấy” cũng là lúc tôi bước vào cái tuổi xuân xanh của đời người, tuổi của mộng mơ và hoài bão, tuổi của cống hiến và dâng trao. Đó là cái tuổi vừa đủ lớn để đưa ra chọn lựa cho cuộc đời, nhưng cũng là cái tuổi đầy liều lĩnh và mạo hiểm. Chính vì thế mà dấu ấn của Ngài ở trong tôi chẳng bao giờ phai nhạt. Đối với tôi, đó là khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời. Dù có phải quên lãng tất cả, nhưng với khoảng thời gian đó tôi sẽ không cho phép mình quên. Giây phút ấy rất nhẹ nhàng nhưng cũng đầy quyết liệt, âm thầm lắm mà cũng hết sức rạo rực. Ngài đến như thế đó, để lại trong tôi bao kỷ niệm khó phai. Đã có lúc tôi tự hỏi liệu mình có bất hiếu không? Thời gian đã cho tôi câu trả lời: Không hề, tôi vẫn luôn là niềm tự hào của cha mẹ. Và, nếu phải chọn lựa lại, tôi vẫn chọn Chúa là gia nghiệp của đời tôi.


XIN LỖI NHỮNG ƯỚC MONG CỦA MẸ

 Hoàng Thị Lê Thùy  (Phú Thọ)

Mẹ tôi là người thế nào?


Mẹ kính mến!
Vì lòng yêu mến, và khát khao dâng hiến các con cho Thiên Chúa, mẹ đã có 5 người con bước theo Chúa. Mẹ cũng muốn con được nên thánh thiện như các anh, mà gửi con vào dòng, để cho con học tập và lớn lên, hy vọng rồi con sẽ yêu mến ơn gọi, và cũng bước theo Chúa. Con đã ở đây khi mới học lớp 8. Giờ đây con đã học xong đại học, trên tay con cầm tấm bằng Sư phạm Tiếng Anh. Một năm qua, con bắt đầu chính thức là “chú thỉnh sinh” của dòng Thánh Tâm. Con rất thích bộ áo dòng mẹ ạ! Nhưng người ta nói: “Chiếc áo không làm nên thầy tu”, con không thấy mình phù hợp với đời tu. Bởi vì con không thích các giờ sinh hoạt chung, con thấy mình khó tính với anh em, con muốn sống trong một không gian riêng chứ không chung đụng với anh em. Nhưng đời tu cần thiết là đời sống cộng đoàn, mẹ ạ! Con luôn cảm thấy tâm hồn mình không được bình an, lòng con luôn hướng ra một thế giới đầy ước mơ, để con có thể thực hiện được những điều con muốn, sống cho những gì con khao khát.
Con cũng đã cầu nguyện rất nhiều, cầu nguyện để xin Chúa giúp con phân định ơn gọi của mình. Con xin Chúa cho con biết đâu là điều Ngài muốn trên cuộc đời con, điều gì tốt nhất cho con, để con có thể sống làm chứng tá cho Chúa trên trần gian này.
Con cũng phân vân và bị giằng co rất nhiều mẹ ạ! Nếu con về, con sẽ phụ công ơn của Nhà Dòng và sự kỳ vọng của mẹ. Nhưng, tiếng gọi của những hoài bão trong con như đang kết trái, nó thôi thúc con. Con vẫn thinh lặng để lắng nghe tiếng Chúa. Đâu đó vang vọng trong tâm trí con: “Can đảm lên, đừng sợ”. Từ đó, con như xác tín hơn về quyết định ấy, và xin Cha giám đốc cho con được chuyển hướng ơn gọi. Cha cũng đồng ý, và khuyên con: “Con hãy có những quyết định cùng với ơn Chúa, thì dù ở bậc sống nào mình cũng sẽ bình an và hạnh phúc. Nếu con không bình an mà cứ cố gắng, cố vì người khác, thì đời tu của con cũng không hạnh phúc”.
Thế là con đã ra khỏi dòng… Giờ con cũng đã qua được hai năm, đã chinh phục và thực hiện được những hoài bão của con. Một tình yêu mới cũng đến với con, cô ấy không có đạo, làm trong công ty du lịch của con. Cô ấy tự nguyện trở thành con cái Chúa, để sống với người con của Chúa, chính là con trai của mẹ.
Con xin lỗi mẹ, vì đã phụ lòng mong ước của mẹ. Nhưng con tin lựa chọn của con là đúng, vì con đã biết lắng nghe tiếng Chúa trỗi dậy trong lòng con…


PHÉP THỬ ƠN GỌI

Giuse Nguyễn Văn Tâm  (Nghệ An)

 Các câu nói đáng nhớ của Đức Giáo Hoàng Phanxicô trong năm 2014

Tuổi trẻ là thời gian thường đưa ra những lựa chọn cho hướng đi của đời mình. Có những sự lựa chọn đem đến cho bạn một cuộc sống vui tươi, cũng có những sự lựa chọn làm cho bạn hối tiếc. Trong thông điệp Christus Vivit, Đức Giáo hoàng Phanxicô đã gợi cho người trẻ biết làm thế nào để đưa ra những sự lựa chọn đúng và phù hợp. Đó là cách phân định ơn gọi, hay còn được gọi là “phép thử ơn gọi”.
Ơn gọi là tiếng gọi của Thiên Chúa dành riêng cho mỗi người. Có nhiều ơn gọi khác nhau như: Ơn gọi làm người, ơn gọi làm Kitô hữu, ơn gọi thánh hiến… Nhưng khi nói đến ơn gọi, chúng ta thường nhắc tới hai ơn gọi chính: Đó là ơn gọi gia đìnhơn gọi thánh hiến. Hai ơn gọi này khiến cho không ít người trẻ phân vân. Liệu tôi hợp với ơn gọi đi tu hay ơn gọi gia đình? Bởi người trẻ thì chưa từng có kinh nghiệm sống trong hai ơn gọi đó. Vậy làm thế nào để biết ơn gọi nào là hợp ý Chúa? Như đã nói ở trên, cách tốt nhất vẫn là sử dụng đến phép thử. Có thể hiểu rằng phép thử là cách thức đưa ra những kết quả có khả năng thực hiện.Từ đó, lựa chọn cho mình con đường phù hợp hơn. Hai từ phép thử nghe có vẻ lạ tai, nhưng có thể hiểu bằng hai chữ là tưởng tượngcân đo.
Thứ nhất, tưởng tượng tức là thử đặt bản thân mình trong các trường hợp trên. Với ơn gọi thánh hiến, mình thử tưởng tượng trong trường hợp bản thân là một linh mục hoặc một nữ tu, mình sẽ sống thế nào? Với tư cách là một mục tử, một nữ tu, tôi có thể dùng chính cuộc đời mình để làm gương cho người khác được không? Tôi có biết xem thường những thứ phù vân ở đời để chọn Chúa làm gia nghiệp không? Tôi có thể sống trung thành trong đời sống độc thân không? Tôi có những khả năng nào phù hợp với ơn gọi Thánh hiến? Tôi có tìm thấy niềm vui trong đời sống phục vụ không? Tôi có khả năng chu toàn tốt nhiệm vụ mà Chúa và Giáo hội giao phó không? Với ơn gọi gia đình, tôi có thể sống hòa hợp với vợ con không? Tôi có khả năng lo cho gia đình không? Có vui vẻ đón nhận và giáo dục tốt con cái mà Chúa giao phó không? Khi gặp những khó khăn trong đời sống gia đình, tôi có đủ bản lãnh để cùng với vợ con vượt qua không? Nếu những câu hỏi như thế mà không có câu trả lời thoả đáng, thì cách tốt nhất là nhìn vào cuộc sống những người đi trước. Hãy hỏi xem những người sống trong đời sống gia đình gặp những vấn đề gì? Họ có những khó khăn gì? Cũng như hãy tâm sự với các Cha, các Thầy mà mình biết, nhìn xem cuộc đời họ có hạnh phúc không? Sau khi đã tưởng tượng được như thế thì bước tiếp theo là cân đo.
Cân đo tức là đặt tất cả lên trên bàn cân. Hãy xét xem, khó khăn trong đời sống gia đình nặng hơn hay ơn gọi thánh hiến nặng hơn.Cũng vậy, đời sống gia đình làm tôi vui hơn hay đời sống tu trì khiến tôi hạnh phúc hơn. Sau khi đã cân đo cẩn thận, hãy sử dụng một phép toán trừ đơn giản để xem cái nào hơn cái nào. Từ đó hãy lựa chọn con đường cho bản thân.
Phương pháp này có thể không mang đến cho chúng ta một cuộc sống hạnh phúc.Nhưng nó giúp bạn và tôi có chút gì đó tự tin hơn với những quyết định của mình.Những quyết định đó sẽ làm thay đổi cuộc đời chúng ta.Vì thế, chúng ta không nên đưa ra những quyết định hời hợt. Tiếc thay, giới trẻ chúng ta ngày nay dường như đang sống quá cẩu thả! Chúng ta thường dễ bị lay động bởi những niềm vui tạm thời. Một số người thấy đi tu ai cũng béo tốt cả, thế là cũng đi tu mà chẳng biết đi tu là gì. Vì thế, họ chỉ nhìn thấy chiếc áo dòng của đời tu mà chẳng thấy Chúa đâu! Một số bạn trẻ nhìn thấy con trai đẹp, con gái xinh thì nghĩ: “Có lẽ, đó là ơn gọi của mình”. Thực tế cho thấy, tình yêu của giới trẻ ngày nay thường mang tính chất chiếm đoạt hơn là tình yêu cho đi.Bạn và tôi, chúng ta có nhìn thấy hình ảnh mình trong đó không?Nếu có, chúng ta hãy mạnh dạn bước ra khỏi lối suy nghĩ hời hợt như thế.Hãy thử áp dụng phương pháp “phép thử ơn gọi” xem.Biết đâu, bạn lại nhận biết được ý Chúa trong cuộc đời mình.
Để áp dụng tốt phương pháp “phép thử ơn gọi”, bạn hãy tìm cho mình một nơi thật yên tĩnh.Sau đó, bạn hãy cầu nguyện với Chúa để Ngài hướng dẫn cho. Khi đã tìm ra được con đường của mình, bạn hãy kiên trì trên chính con đường đó. Hãy biết rằng ơn gọi nào cũng có những khó khăn, điều quan trọng là phải biết trung thành với ơn gọi của mình.Dẫu biết rằng ơn gọi nào cũng tốt đẹp và cao cả.Thế nhưng, bạn sẽ luôn gặp phải những lời nhận xét và chỉ trích.Bạn hãy nhớ rằng người chịu trách nhiệm cho cuộc đời bạn là chính bạn.Vì thế đừng quan tâm tới những lời xoi mói của những người xung quanh. Làm gì thì làm, điều quan trọng là lương tâm bạn cảm thấy niềm vui và bình an trong Chúa là được. Chắc hẳn là bạn vẫn còn nhớ tới lời nhắc nhở của Thánh Phaolô trong thư gửi tín hữu Philipphê: “Anh em hãy vui luôn trong niềm vui của Chúa. Tôi nhắc lại: vui lên anh em”.

ĐÔI GIÀY MÀU CÁNH DÁN

Bích Ngân

Kết quả hình ảnh cho đôi giày màu cánh dán


GIẤC MƠ CỦA MẸ

Têrêsa Nguyễn Thị Trí

Kết quả hình ảnh cho giấc mơ của mẹ

NHỮNG CÁNH HOA VẪN CHỜ

Maria Nguyễn Thị Kim Oanh

Kết quả hình ảnh cho những cánh hoa rơi


MẸ ƠI

Trương Thị Thúy

Kết quả hình ảnh cho mẹ ơi


[BST Có Một Vườn Thơ Đạo] Tập 5: Bay tới cõi thiên đàng 


MẸ ƠI! CON SẼ VỀ

Nguyễn Minh Ngọc Hà

Kết quả hình ảnh cho mẹ ơi con sẽ về


SỐNG LỜI KINH MẸ DẠY

Louis Võ Mỹ Cát

Kết quả hình ảnh cho kinh mân côi



+ Mời gởi bài cộng tác cho MỤC ĐỒNG 15

* MỤC ĐỒNG 14 “Khát vọng yêu thương” đã hoàn thiện bản thảo để bắt đầu dàn trang trình bày và xin giấy phép in ấn. Mời quý tác giả tiếp tục gởi bài cộng tác với MỤC ĐỒNG 15 “Đường phục vụ” (bắt đầu nhận bài cho đến giữa tháng 6/2020), theo những nội dung gợi ý trong “Lời mở đầu” sau đây. Đó là những “con đường” dấn thân làm đẹp cho cuộc sống của những người trẻ. Ngoài ra, cũng có thể viết về những mẫu gương luôn biết sống cho tha nhân…
 Ngày 22 - Đức Chúa Jêsus Rửa Chân Các Môn Đồ - HOITHANH.COM

ĐƯỜNG PHỤC VỤ
Hỡi anh em, đối với Chúa Giêsu yêu dấu của chúng ta, chúng ta hãy lấy tình yêu đáp lại tình yêu. Chúa đã chịu chết đau khổ vì chúng ta, nên chúng ta hãy lấy mạng sống đáp đền mạng sống".

Bạn có tin rằng những lời trên đây xuất phát từ môi miệng của một chàng thanh niên chỉ vừa tròn mười chín tuổi? Ở cái tuổi mà những bạn trẻ ngày nay vẫn đang còn loay hoay tìm cho mình một con đường để đi, chàng thanh niên ấy đã vô cùng xác tín với ơn gọi đời mình: “Lấy tình yêu đáp lại tình yêu”, “Lấy mạng sống đáp đền mạng sống”. Ấy là ơn gọi theo bước chân vị Thầy Chí Thánh, Đấng đã đến “để phục vụ và hiến dâng mạng sống làm giá chuộc muôn người” (x. Mt 20,28). Chàng thanh niên ấy là Anrê Phú Yên, người chứng đầu tiên trên Đất Việt, vị Chân Phước trẻ tuổi được tôn phong bởi Đức Giáo Hoàng Gioan-Phaolô II cách đây đúng 20 năm, vào ngày 05 tháng 03 năm Thánh 2000. Rồi không lâu nữa, năm 2025 tới đây sẽ là tròn 400 năm sinh nhật của anh. Mục Đồng tập 15 xin gửi đến các bạn một số bài viết liên quan đến anh để khởi đầu 5 năm dọn mừng kỷ niệm ấy.
Theo ngôn ngữ bình dân ngày nay, có thể gọi Anrê Phú Yên là một tân tòng đúng nghĩa. Mãi đến năm 15 tuổi anh mới có cơ duyên gặp được vị giáo sĩ Dòng Tên là Cha Đắc Lộ, và được rửa tội để làm con Chúa. Nhưng tâm hồn Anrê Phú Yên như một mảnh đất tốt. Hạt giống Lời Chúa được gieo vào đời anh ngay lập tức trổ sinh hoa quả dồi dào. Năm 17 tuổi anh được nhận vào tổ chức Thầy Giảng, với lời tuyên khấn hiến dâng cuộc đời mình để phục vụ Thiên Chúa và cứu rỗi các linh hồn. Theo chân Cha Đắc Lộ, Thầy Anrê Phú Yên bước những bước đầu tiên trên con đường phục vụ. Con đường ấy tuy ngắn ngủi nhưng thật dồi dào ý nghĩa.
Với Thầy Anrê Phú Yên, con đường phục vụ bắt đầu với sứ mạng học hành và những công việc thường ngày. Như một hạt mầm được gieo trong lòng đất, cuộc đời Anrê Phú Yên được nuôi bởi những dưỡng chất đức tin quý giá về Giáo Lý và Đạo Chúa; đồng thời Thầy cũng âm thầm trang bị cho đời mình những kiến thức quan trọng về chữ Quốc ngữ, chữ Nôm, chữ Hán và những kinh sử cổ điển. Ấy là cách để xây dựng những nền tảng cần thiết của một người phục vụ. Với tình yêu và lòng nhiệt thành, Thầy trở thành vị tông đồ nhỏ tuổi theo chân Cha Đắc Lộ trên những nẻo đường truyền giáo. Như một vị thánh nhỏ, Thầy dùng hết khả năng của mình để phục vụ mọi người. Năm 19 tuổi, Thầy đã đạt đến độ chín chắn và trưởng thành, để có thể dứt khoát dùng cái chết của mình nhằm minh chứng cho niềm tin son sắt và tình yêu bền vững dành cho Thiên Chúa.
Cuộc đời của Thầy Anrê Phú Yên là một hành trình phục vụ ngắn ngủi và còn dang dở. Cuộc đời ấy cần được nối dài, và câu chuyện về cuộc đời ấy cần được viết tiếp bởi nhiều người trẻ ngày nay. Cần có những người trẻ sẵn sàng theo bước chân của chàng trai Anrê Phú Yên, bỏ tất cả lại phía sau, gạt qua một bên những an toàn và tiện nghi của một cuộc sống an nhàn, để lao mình về phía trước, thoả lòng sống cho lý tưởng yêu thương, miệt mài dấn thân trên đường phục vụ.
Đường phục vụ là đường của từ bỏ và hy sinh, của việc dấn thân quên mình vì một lý tưởng cao cả. Đường phục vụ là lò hun đúc cho trái tim nhiệt thành, là nơi nhào luyện cho đôi tay năng động và quán xuyến, là trường dạy về lòng quảng đại và tinh thần trách nhiệm. Cung cách phục vụ dạy người ta biết hãm dẹp cái tôi xuống dưới, để đặt ích lợi chung lên trên. Lý tưởng phục vụ dạy người ta biết dùng trọn vẹn những “nén bạc” Chúa ban cho mình mà làm sinh lợi cho nhiều người khác. Đường phục vụ là đường sống chứng nhân Tin Mừng, là con đường tạo nên những vị thánh sống đạo giữa đời thường.
Xin trân trọng giới thiệu với các bạn tuyển tập Mục Đồng 15 - “Đường Phục Vụ”. Hẹn gặp lại quý vị và các bạn trong tập Mục Đồng tiếp theo - “Tình Yêu Dâng Hiến”.

DÒNG SÔNG QUÊ MẸ

+ NỤ CƯỜI CỦA MẸ

 Tịnh Bình + Vĩnh Tuy

Kết quả hình ảnh cho dòng sông