XƯỞNG MỘC ÔNG HÙNG - Chung Thanh Huy


GÓC KỶ NIỆM - Diệp Quyên


Tuyển tập cho thiếu nhi: BÔNG HỒNG NHỎ SỐ 1


ĐỀN THÁNH ANTÔN TRẠI GÁO: 

KHÁT VỌNG MIỀN ĐỊA LINH

Antôn Trần Văn Dũng


DƯỚI TÁN CÂY BÀNG - Giuse Đinh Xuân Long


MÙA ANH ĐÀO BỎ LẠI - Trầm Giang


NIỀM VUI TUỔI THƠ CON - Cúc Trắng


Kính chào Lòng Chúa Thương Xót

BẾN HẸN CỦA LÒNG THƯƠNG XÓT

Kết quả hình ảnh cho lòng thương xót chúa

Mở đầu "Nhật ký của Lòng Thương Xót trên những nẻo đường tôi đi" 
Chia sẻ của Lm Trăng Thập Tự
Đồng cảmvới nỗi băn khoăn của vị Tổng Giám mục, tôi bắt đầu suy nghĩ về trọng tâm và hình ảnh của những điều phải viết. Nếu tôi định đặt tên cho loạt bài là “Hậu Giáo điểm Tin Mừng”, tôi cần đích thân đến thăm Giáo điểm ấy ngay trước khi bầu khí đầy ấn tượng của nó lùi vào quá khứ. Nếu tôi đến đó giúp giải tội một ngày, chắc hẳn sẽ có nhiều ánh sáng cho loạt bài mới.
Chiều ngày 1 tháng 8, tôi xin phép Đức Giám mục. Ngài bảo ngài nghe nói vẫn còn rắc rối lắm, tôi nên thận trọng. Tôi về phòng mở Internet thì gặp ngay streamline cha Long đang đọc bổ nhiệm thư của Đức Giám quản. Đọc xong, ngài vỗ tay cho cộng đoàn cùng vỗ theo, rồi mời mọi người cùng hát bài ca cảm tạ.
Trong lễ ngài giảng về gương thánh An Phong Giám mục và chia sẻ về Tin mừng trong ngày, thật tuyệt vời.
Ban sáng, nơi trích văn của Thánh An Phong đọc trong giờ Kinh Sách lễ, tôi đã chú ý thấy: “Từ muôn thuở, Thiên Chúa đã yêu thương chúng ta. Ngài như muốn nói với chúng ta: ‘Hỡi con người, hãy suy xét: Chính Ta đã yêu con trước. Lúc con chưa mở mắt chào đời, và cả khi trời đất chưa có. Ta hiện hữu là Ta yêu con’.”
Tôi quyết định lên đường. Thế là lại một chuyến tàu đêm, 02/8/2019...

CON ĐANG MUỐN TĨNH TÂM

Tàu đến ga Sài Gòn hơn 5g sáng. Tôi gọi xe ôm về Cát viện Sài Gòn, dâng lễ một mình. Nghe tôi nói đi Giáo điểm Tin Mừng giải tội, chị đan nữ ngoại vi thốt lời ngợi khen Chúa rồi hỏi:
- Việc ở Giáo điểm Tin Mừng đã bình an chưa cha?
- Hai tuần nữa cha Long sẽ dọn đồ về bên kia đường. Sáng hôm qua ngài đã nhận chìa khóa phòng 307 ở Trung tâm Mục vụ.
- Ồ, ông cha Long này tốt lành quá!
Ăn sáng xong, tôi xách hành trang ra cổng, hỏi xe thồ, có người kêu hộ ngay một tài xế Grab gần đó. Người tài xế trẻ cầm một quyển sách bọc trong túi ni-lông, tôi thoáng thấy tựa đề: “Viếng Thánh Thể với Đức Trinh Nữ Maria”.
- Anh giúp tôi tới Bến Thành đón xe buýt 72.
- Cha đi Giáo điểm Tin Mừng hả?
Vừa nổ máy, anh xe ôm hỏi tôi:
- Tĩnh tâm và xưng tội khác nhau và liên quan với nhau thế nào hả cha?
- Tĩnh tâm là để cho lòng lắng xuống, cầu nguyện lâu giờ trong thinh lặng để gặp Chúa. Thường thì xưng tội xen vào giữa hai bước hoán cải. Phần tĩnh tâm thứ nhất giúp người ta nhận ra mình đang xa Chúa rồi xưng tội, quyết tâm từ bỏ con người cũ và trở về. Sau đó, tiếp tục phần thứ hai của tĩnh tâm, người ta lắng nghe tiếng gọi của Chúa Giêsu và quyết tâm theo Ngài trên bước đường mới.
- Cha ơi?
- Sao anh?
- Con đang muốn tĩnh tâm. Để con chở cha thẳng tới Giáo điểm Tin Mừng luôn, cha khỏi đi xe buýt.
Tôi cám ơn, nhận lời và giải đáp những thắc mắc tiếp theo.
- Các thầy thần học khi đọc Tân ước, họ tìm gì hả cha?
- Con đã đọc Tân ước thế nào?
- Con đã đọc từ đầu tới cuối được hai lần. Lúc đầu con tò mò đọc Công vụ Tông đồ và các thư đến Khải huyền, rồi quay lại đọc cuộc Thương khó Chúa, sau mới đọc hết cuộc đời Chúa.
- Đúng, cuộc Thương khó và Phục sinh là hạt nhân của Tân ước. Chúa Giêsu là tâm điểm của Kinh thánh. Danh thánh Giêsu, nghĩa là Thiên Chúa cứu thoát, tóm tắt toàn bộ Kinh thánh.
- Hay quá!
- Các thầy học Kinh thánh là học biết về Chúa Giêsu, đồng thời, quan trọng hơn, họ học để gặp Chúa Giêsu.
- Con được ơn tin Chúa và rửa tội tại Dòng Chúa Cứu Thế năm 2015. Sau hai năm, cuộc sống đẩy con tới chỗ chỉ chút xíu nữa là con quay về con đường cũ. Bây giờ con lại được ơn Chúa, con muốn xưng tội.
Qua khỏi cầu Hiệp Phước một đoạn, tôi vỗ vai anh:
- Con dừng lại, mình vào quán uống nước dừa, hoàn tất câu chuyện luôn. Cha sợ tới Giáo điểm Tin Mừng sẽ bị cuốn vào những chuyện khác, không dành riêng thời giờ cho con được.
Sau vài ngụm nước dừa, chúng tôi làm dấu thánh giá. Tôi đọc lại cho anh nghe câu chuyện người con bỏ nhà ra đi. Anh kể cho tôi nghe câu chuyện của anh và cả hai chúng tôi cùng khóc.
Đang khi ban bí tích Giải tôi cho anh, tôi hiểu ra rằng trên nông trường vĩ đại, chính Người Chủ Vườn có cuộc hẹn riêng với từng hạt giống đã nẩy mầm, lên đõn và đơm hoa, kết trái, cuộc hẹn của lòng Thương xót. Tôi hiểu ra rằng Giáo điểm Tin Mừng sẽ qua đi nhưng cuộc hẹn của Chúa với mỗi người vẫn còn đó, trên mọi nẻo đường và quán trọ.

GIÁO ĐIỂM TIN MỪNG

Và rồi cổng vào Giáo điểm Tin Mừng hiện ra trước mắt tôi, giản đơn tạm bợ như cổng một trại tiếp cư thời chiến, hồi 1965-1975, ở miền Trung. Xin mời xem: https://www.youtube.com/watch?v=X1ZcnKCeUL4
Mới hơn 9g sáng, lượng người tuốn đến đã khá đông. Tôi lướt qua một vòng. Nhà nguyện và phòng ở của cha phụ trách chiếm một khung vuông mỗi cạnh gần 20 mét. Xung quanh là những rạp lắp ghép, có sẵn băng ghế ngăn nắp, gọn gàng để ngồi dự lễ. Ngoài phần ta vẫn nhìn thấy hằng ngày trên màn hình, còn những khu vực khác khuất phía sau cũng rộng tương đương. Ngoài 1070 băng ghế ba mét cho sáu người ngồi, còn có bảy ngàn ghế nhựa. Những ngày đông nghẹt vẫn có được 13 ngàn chỗ ngồi tươm tất.
Cha Long tiếp chuyện khoảng nửa giờ rồi cho ngườiđưa tôi tới vườn hòa giải. Có hơn một chục tòa giải tội lớn và nhỏ đang chờ các vị giải tội. Một cha trẻ cùng Giáo phận với tôi đã giải tội ở đó từ sớm. Mười một giờ rưỡi, chúng tôi vào dùng bữa. Sau bữa trưa, người anh em tôi ra phi trường để kịp về dâng lễ Chúa nhật. Đến một giờ chiều, tôi quay lại khu vực giải tội thì đã có một cha khác giúp ở đó. Tới hai giờ, dân chúng đã ngồi kín các khu vực, tham dự giờ cầu nguyện chung. Tới ba giờ, có thêm hai cha nữa tới giải tội. Tôi đón nhận đến mấy chục người bỏ xưng tội đã 10, 15, 20, 25 năm. Có cả một người Tin Lành và hai người lương vào xin xưng tội. Tôi giải thích cho họ hiểu, lắng nghe, cho lời khuyên rồi ban phép lành thay cho công thức giải tội... Cuối giờ cơm trưa nay, một linh mục dòng Thánh Thể đến thăm cha Long và lặp lại hai lần: “Trăm nghe không bằng một thấy”. Sau những giờ giải tội liên tục, tôi nghĩ phải thêm cho câu ngạn ngữ ấy một vế nữa: “Trăm thấy không bằng một lắng nghe!” Sáu giờ rưỡi lễ xong, chúng tôi ngồi thêm 15 phút nữa mới hết người xưng tội.
Bên tai tôi văng vẳng những lời tha thiết của vị chủ chăn hoàn vũ: “Một Giáo hội đi ra, đến tận những vùng ngoại biên”. Tôi tự nhủ: Nếu một trong những vị có trách nhiệm đã ngồi giải tội ở Giáo điểm Tin Mừng chỉ một buổi chiều, hẳn cục diện nơi đây đã hoàn toàn đổi khác.

LÂU ĐÀI NỘI TÂM

9g30, tôi xách ba lô về nơi nghỉ trọ. Đây kia trong Giáo điểm Tin Mừng một vài nhóm nhỏ đang nguyện kinh Lòng Chúa Thương Xót. Toàn bộ khu vực đã được quét dọn. Gần nửa mẫu tây những băng ghế dài được lau chùi sạch bóng, đón chờ lượng khách mới sẽ đến vào từ sáu giờ sáng hôm sau. 
Tôi tự nhủ, rồi một năm sau, nếu mìnhcó cơ duyên nào trở lại chốn này, mọi sự lúc ấy sẽ thế nào nhỉ? Tôi bất chợt nhớ tới mấy câu thơ Hoàng hạc lâu của Thôi Hiệu, xin tạm dịch:
Hạc vàng ai cưỡi mất về đâu,
Hoàng hạc riêng trơ một mái lầu.
Bóng hạc đi rồi không trở lại
Làn mây bay mãi về ngàn sau.
Bốn câu sau tả cảnh Hán Dương và Anh Vũ, tôi muốn thay bằng địa danh của Giáo điểm Tin Mừng là Nhà Bè và Hiệp Phước.
Trên blognguoinhabe.wordpress có một bài báo ngắn, tựa đề “Nhà Bè nước chảy chia hai”. Tác giả (ẩn danh) đặt câu hỏi: “Nhà Bè nước chảy chia hai, Ai về Gia Định, Đồng Nai thì về” muốn chỉ vô chỗ nào của “đoạn” sông Nhà Bè? Bắt đầu hay tận cùng? Câu trả lời của tác giả có một điểm rất lý thú, trùng khít với các bức ảnh Lòng Chúa Thương Xót với hai luồng máu nước đỏ trắng. Tác giả viết: “Đoạn sông Nhà Bè còn có một ngã ba khác nước chảy chia hai rõ rệt hơn ở ngay mũi Nhà Bè.Ở ngã ba Nhà Bè, nơi sông Nhà Bè đổ ra biển bằng hai nhánh Lòng Tàu và Soài Rạp những lúc nước lớn, ngay giữa sông có hai dòng nước phân chia rất rõ: một bên nước trong từ biển chảy vô, một bên nước đục màu phù sa từ trên nguồn chảy xuống, khi đi phà qua Bình Khánh rất dễ thấy.”
Thế thì nơi đây phải mãi mãi là Hiệp Phước. Con nước đôi dòng đục trong của sôngNhà Bè hòa vào dòng chảy của Lòng Chúa Thương Xót với hai luồng sáng trắng đỏrồi được tẩy sạch. Nghĩ tới đây, bất chợt tôi thấy cần viết lại cả bài thơ. Nơi đây sẽ chẳng phải là lầu hoàng hạc nhưng từ giữa những mái rạp tiền chế lắp ghép này sẽ thấp thoáng những lâu đài nội tâm. Đấng đã quy tụ Dân Ngài tại nơi hẻo lánh này sẽ không bỏ cuộc. Ngài có thừa sáng tạo để tiếp tục mọi việc một cách mới. Những chuyện thị phi sẽ rơi rụng theo thời gian, sự thật vẫn là sự thật. Vị ngôn sứ trong sách Giôsuê vẫn còn đứng đó, không nghiêng bên này hay bên nọ, chỉ canh chừng cho ý của Thiên Chúa được thể hiện. Tôi hình dung thấy cả một công trường tập thể. Nhiều vị giảng thuyết sẽ thay nhau đến đây chia sẻ về Lòng Chúa Thương Xót, và cả cha Giuse Trần Đình Long cũng sẽ có những lần quay lại chốn này cùng rao giảng Lòng Chúa Thương Xót với những anh em khác. Tại sao không? Vì “đối với loài người thì không thể được, nhưng đối với Thiên Chúa thì không phải thế, vì đối với Thiên Chúa mọi sự đều có thể được.” (Mc 10,27)
Tôi xin được cải biên trọn cả bài thơ của Thôi Hiệu:
Giữa lòng ta đó, chẳng xa đâu,
Chúa đến ngay đây dựng mái lầu.
Lấy bóng mây trời che nắng gắt
Chong đèn lửa mến sưởi đêm thâu.
Nhà Bè máu nước chia đôi ngả
Hiệp Phước giáo lương quyện một màu.
Giáo điểm Tin Mừng còn vẫy gọi
Ngày ngày ta lại đến bên nhau.

RẠNG ĐÔNG VÀ CHÍNH NGỌ

Chỗ tôi nghỉ lại là nhà các Thầy thuộc Tu hội Thánh Phaolô Ngoại Thành, cách Giáo điểm Tin Mừng khoảng nửa cây số. Cụm nhà lơ thơ thưa thớt, trong đêm trông như một ốc đảo nhỏ giữa hoang mạc.
Tôi nguyện vội giờ kinh cuối ngày và ngủ vùi một giác. Rất khuya, có tiếng gì đó khiến tôi thức giấc. Mình đang ở đâu đây? Phải chăng mình đang là người lính trong bài Lương Châu từ của Vương Hàn, đang say nằm trên bãi cát chợt nghe còi lệnh lên đường giục giã?
Rượu đào chén ngọc đã môi kề,
Còi lệnh lên đường giục đến ghê.
Bãi cát say nằm anh khéocợt,
Xưa nay chinh chiến mấy ai về!
Vâng, còi lệnh đang thúc dồn dập. Tôi nhìn đồng hồ, 00:40. Ô kìa, 00:.... 00:... Dãy số ấy tôi đã gặp cách đây một tháng rưỡi. Hôm ấy, 14/6/2019, tôi đang giúp tĩnh tâm tại đan viện Mỹ Ca, Cam Lâm, Khánh Hòa… Đã rất khuya, có người gọi hỏi tôi đã đọc hai bản văn mới của Hội Đồng Giám Mục chưa. Tôi mở website Tổng Giáo phận Sài Gòn. Đọc xong hai văn bản ấy được một lúc, tôi chìm trong tối tăm vì khắp khu vực bị mất điện. Tôi nhìn đồng hồ mấy lần, 00:02, 00:03, 00:07, 00:40,... Vẫn chưa có điện. Tôi không thể không liên tưởng tới điều Thánh Gioan Thánh Giá nói: “Phần đêm thứ hai tối tăm nhất, vào lúc nửa đêm. Đó là đêm đức tin. Thế nhưng qua khỏi khoảnh khắc ấy, ta bước sang phần đêm thứ ba, từ nửa đêm về sáng, hướng dần tới hừng đông, không ai đảo ngược được”.
Vâng, đã qua khúc quanh của đêm khuya, ngày mới của Lòng Chúa Thương Xót đã bắt đầu, cả bình minh lẫn chính ngọ đang chờ...

Cộng đoàn Thánh Phaolô Ngoại Thành, Giáo điểm Tin Mừng, 2g30 Chúa nhật XVIII Thường niên C, ngày 04/8/2019, lễ Thánh Gioan Maria Vianey, bổn mạng các Cha sở.
Lm. Trăng Thập Tự Võ Tá Khánh

CÁI TÁT CỦA TÌNH YÊU - Tân Khiêm


NHỮNG CHIẾC LÁ ĐỎ - Thân Thị Hồng Kiều


VƯỜN TUỔI THƠ - Hồng Phúc

BAY LÊN NÀO, BỒ CÔNG ANH! - Hạ Du



PHÍA SAU BÓNG TỐI - Maria Nguyễn Thị Trúc Lư

QUÊ HƯƠNG - Trần Đình Nhân



Kính chào Lòng Chúa Thương Xót

Bài 13: XUẤT PHÁT LẠI TỪ LÒNG CHÚA THƯƠNG XÓT


Chia sẻ của Lm Trăng Thập Tự

Thưa bạn đọc, lại thêm một trùng hợp lý thú: bài này chẳng chịu mang số nào khác, cứ đòi mang số 13 cho bằng được. Trong phác thảo ban đầu, loạt bài này chỉ có 12 đề tài và bài cuối hướng tới kỷ niệm 500 năm Kitô giáo Việt Nam. Đang lúc viết, sau khi bớt điều này, thêm điều khác, đề tài “Xuất phát lại từ Lòng Chúa Thương Xót” rơi đúng vào con số của yêu thương: Số 13. Với những người mê tín thì số 13 là con số xui xẻo, kém may mắn, còn đối với những ai yêu mến Lời Chúa thì đây lại là con số của lòng mến, của tình thương.

NỢ TÌNH THƯƠNG

Tin mừng Gioan dẫn ta vào đêm cực thánh của tình yêu với chương 13, câu 1: Trước lễ Vượt Qua, Đức Giêsu biết giờ của Ngài đã đến, giờ phải bỏ thế gian mà về với Chúa Cha. Ngài vẫn yêu thương những kẻ thuộc về mình còn ở thế gian, và Ngài yêu thương họ đến cùng.”Chương này đạt đến đỉnh cao là luật yêu thương: Thầy ban cho anh em một điều răn mới là anh em hãy yêu thương nhau; anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em.Mọi người sẽ nhận biết anh em là môn đệ của Thầy ở điểm này: là anh em có lòng yêu thương nhau.” (Ga 13,34-35). Tiếp đó, đỉnh cao của yêu thương là thí mạng. Ông Phêrô cứ tưởng rằng tự ông, ông có thể yêu đến thí mạng, nhưng một con gà sẽ nhắc cho ông nhớ rằng nghĩ thế là lầm to (câu 36-38). Phải đợi đến Gioan chương 15, câu 13.
Với Gioan chương 15, người môn đệ Chúa được bao bọc trong tình yêu của Chúa Cha và Chúa Con, gắn liền với Thầy như cành liền cây. Môn đệ phải sống trọn điều răn yêu thương của Thầy để ở lại trong tình yêu Ngài mới có thể đạt tới câu 13 tuyệt cú là: Không có tình thương nào cao cả hơn tình thương của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của mình”.
Dưới con mắt thế gian, tại sao phải yêu đến hy sinh tính mạng? Hy sinh tính mạng, dù là hy sinh vì tình yêu, vẫn là chuyện không may, cho nên người ta tránh số 13. Còn người Kitô hữu háo hức hướng tới tình yêu ấy vì đó là cơ hội để đền ơn đáp nghĩa, như được căn dặn ở thư Rôma chương 13: “Anh em đừng mắc nợ gì ai, ngoài món nợ tương thân tương ái; vì ai yêu người, thì đã chu toàn Lề Luật” (Rm 13,8).Không chỉ là nợ tình tương thân tương ái mà trước hết là nợ tình yêu sáng tạo và cứu chuộc của Thiên Chúa: “Tình yêu cốt ở điều này:không phải chúng ta đã yêu mến Thiên Chúa,nhưng chính Ngài đã yêu thương chúng ta, và sai Con Ngài đến làm của lễ đền tội cho chúng ta” (1Ga 4,10).
Rồi bài ca đức mến chiếm trọn chương 13 của thư thứ nhất gửi tín hữu Côrintô và kết thúc với con số 13 kép, chương 13, câu 13: “Hiện nay đức tin, đức cậy, đức mến, cả ba đều tồn tại, nhưng cao trọng hơn cả là đức mến”.
Đức mến sẽ là chuẩn mực cuối cùng và duy nhất của ngày chung thẩm, được Đức Thánh Cha Phanxicô gọi là “Tiêu chuẩn lớn” (x. Mt 25,46; x. Vui mừng hoan hỉ, 95-109).

KHAI TRƯƠNG TRẠM THÍ NGHIỆM MỚI

Ở bài 11, bạn đọc thấy trạm thí nghiệm tại nhà hưu dưỡng Tòa Giám mục Qui Nhơn đã kết thúc nhiệm vụ lịch sử của nó chiều ngày 29/7/2019. Đó là chương trình nghiên cứu về việc loan báo Lòng Chúa Thương Xót cho lương dân. Khi bị cho nghỉ việc để quay về giúp các đồng đạo của mình thấm nhuần ơn Thương xót của Chúa trước, tôi tự hỏi liệu rồi Chúa sẽ sắp xếp cho tôi một trạm thí nghiệm mới để nghiên cứu việc này chăng? Chỉ hơn một tuần sau đã có câu trả lời hết sức lý thú và cũng kỳ diệu nữa! Trạm thí nghiệm đã được đặt viên đá đầu tiên trước đó đúng nửa tháng. Panô quảng cáo của nó cách nhà hưu dưỡng chỉ hơn 100 mét, ngay trên mặt tiền nhà thờ Chính tòa Qui Nhơn.
Hằng ngày, sau bữa ăn tối, tôi thường đi bộ mấy vòng trước sân nhà thờ. Mặt tiền nhà thờ có một màn hình giới thiệu hình ảnh về bài Tin mừng Chúa nhật. Ngày 14/7/2019 là Chúa nhật XV Thường niên năm C. Không rõ các cha bên nhà thờ vô tình hay cố ý, từ hôm ấy mỗi tối Chúa Giêsu luôn xuất hiện kể lại chuyện nạn nhân bị trấn lột và bị bỏ rơinằm nửa sống nửa chết trên con đường từ Giêrusalem xuống Giêricô.
Cả tuần XVI, XVII rồi XVIII, mỗi tối lại thấy xuất hiện “tình cờ, có thầy tư tế cũng đi xuống trên con đường ấy. Trông thấy người này, ông tránh qua bên kia mà đi.Rồi cũng thế, một thầy Lêvi đi tới chỗ ấy, cũng thấy, cũng tránh qua bên kia mà đi” (Lc 10,31-32).
Mỗi tối, lại thấy phản diện, “nhưng một người Samari kia đi đường, tới ngang chỗ người ấy, cũng thấy, và chạnh lòng thương.Ông ta lại gần, lấy dầu lấy rượu đổ lên vết thương cho người ấy và băng bó lại, rồi đặt người ấy trên lưng lừa của mình, đưa về quán trọ mà săn sóc” (Lc 10,33-34).
Mỗi tối, cho tới khi tôi cập nhật những dòng này là 28 ngày, gần tròn một tháng. Có thể cha phó Phanxicô Xaviê đãng trí hoặc bị trục trặc kỹ thuật gì đó, nhưng Thiên Chúa thì nhất định không. Hẳn Ngài muốn lưu ý tôi để tôi nhắn lại với mọi người mấy câu kết:
Vậy theo ông nghĩ, trong ba người đó, ai đã tỏ ra là người thân cận với người đã bị rơi vào tay kẻ cướp?”Người thông luật trả lời: “Chính là kẻ đã thực thi lòng thương xót đối với người ấy.” Đức Giêsu bảo ông ta: “Ông hãy đi, và cũng hãy làm như vậy.” (Lc 10,36-37).
Năm Thánh Lòng Thương Xót 2015-2016 như một cơn động đất còn để lại dư chấn trên Giáo hội tại Việt Nam tới nay. Nhiều người có vẻ như muốn càu nhau: “biết rồi, khổ lắm, nói mãi”, thế nhưng Thiên Chúa vẫn không mệt mỏi phơi bày lòng Thương xót của Ngài nơi Trái tim rộng mở của Đấng Cứu Thế.

TRÊN ĐƯỜNG ĐÊM GIÓ LẠNH

Trên nẻo đường Giêricô thời nay, nhà thơ Hàn Mạc Tử, trong tâm tư một bệnh nhân phong bị đẩy sang bên lề xã hội, đã có lần thốt lên:
Tôi là kẻ đi đường đêm gió lạnh,
Không mong gì hơn kêu gọi tấm lòng thơ.
(HMT, Say thơ)
Trên đường đêm gió lạnh của thế giới vô cảm, tấm lòng thơ thiếu vắng ấy không gì khác hơn là tấm lòng thương xót và từ bi đang trở nên quá khan hiếm giữa cuộc đời, cả nơi trần gian và trong lòng Hội thánh Chúa.
Mời bạn hãy cùng tôi khai trương lại trạm thí nghiệm của lòng Thương xót, chẳng phải nơi mặt tiền của nhà thờ Chính tòa nhưng ngay đây, trong bàn ăn của cộng đoàn và gia đình, nơi lớp học, quán đời, chợ búa… Nào ta hãy cùng “thương xót như Cha trên trời là Đấng hay thương xót” (Lc 6,36).
Thương xót không gì khác hơn là nghĩ tốt, muốn tốt, nói tốt và làm tốt cho anh em mình.
Đức Thánh Cha Phanxicô đặc biết nhấn mạnh tới đức ái trên Internet. Tôi xin trích nguyên văn 4 số trong Tông huấn Vui mừng hoan hỉ (Tiếng gọi nên thánh trong thế giới ngày nay, 115-118) để chúng ta cùng tránh xúc phạm đến người khác đồng thời biết tha thứ khi bị xúc phạm.
“115. Người Kitô hữu cũng có thể bị cuốn vào mạng lưới bạo lực bằng lời nói qua mạng internet và các diễn đàn truyền thông kỹ thuật số khác nhau. Ngay cả nơi những phương tiện truyền thông Công Giáo, người ta vẫn có thể đi quá mức, chuyện phỉ báng và vu khống có thể thành cơm bữa, có thể gạt bỏ mất mọi tiêu chuẩn đạo đức và tôn trọng thanh danh người khác. Kết quả là một sự phân cực nguy hiểm, vì ở đó người ta nói những chuyện không thể nào chấp nhận được khi nói trước công chúng, và người ta tìm cách bù đắp cho sự bất mãn của mình bằng cách mạ lỵ người khác. Điều đáng quan tâm là đôi khi, có những người tự cho là mình giữ các điều răn khác, nhưng lại hoàn toàn bỏ qua điều răn thứ tám, “chớ làm chứng dối”, và tàn nhẫn huỷ hoại thanh danh người khác. Họ mặc sức chứng tỏ cho thiên hạ thấy rằng “cái lưỡi là thế giới của sự ác” và “đốt cháy vòng xoay cuộc đời, vì chính nó bị lửa hoả ngục đốt cháy”(Gc 3,6).
116. Cần có sức mạnh nội tâm, là công trình của ân sủng, ta mới tránh khỏi bị cuốn theo bạo lực, hiện đang tràn ngập đời sống xã hội ngày nay, bởi vì ân sủng làm giảm bớt tính ham danh và giúp ta dễ trở nên hiền lành trong lòng. Các thánh không phí sức than phiền về những sai sót của người khác; các ngài có thể nín câm trước những lỗi lầm của anh chị em mình, và tránh những hành động bạo lực bằng lời nói hạ nhục và ngược đãi người khác, bởi vì các ngài cho là mình không xứng đáng để đối xử khắc nghiệt với tha nhân, nhưng luôn coi kẻ khác “hơn mình” (Pl2,3).
117. Thật không tốt nếu ta đóng vai những quan toà tàn nhẫn, nhìn xuống người khác, coi họ là không xứng đáng và luôn tìm cách dạy họ những bài học. Đó chính là một hình thức bạo lực tinh vi [1]. Thánh Gioan Thánh Giá đã đề nghị một con đường khác: “Bạn hãy thích được mọi người dạy khôn bạn hơn là mong muốn được dạy khôn một người nào, dù là người bé nhỏ nhất”[2]. Và ngài thêm một lời khuyên để đuổi xa ma quỷ: “Bạn hãy vui mừng vì sự may lành của người khác như thể đó là sự may lành của chính bạn, ao ước cho họ được trổi vượt hơn bạn trong mọi chuyện, và ao ước như vậy với tất cả tấm lòng. Làm như thế, bạn sẽ lấy sự lành mà thắng sự dữ (Rm 12, 21), bạn sẽ đuổi ma quỷ chạy xa và lòng bạn sẽ đầy an vui hạnh phúc. Bạn càng ít thiện cảm với người nào thì càng phải cố gắng thực tập như vậy với người ấy. Hãy nhớ rằng nếu bạn không bắt mình làm như vậy, bạn sẽ chẳng đạt được đức ái đích thật và cũng sẽ không tiến bước được gì trên đường đức ái” [3]
118. Khiêm tốn chỉ có thể bén rễ trong lòng qua những sự hạ nhục. Không có sỉ nhục, thì không có khiêm tốn hay thánh thiện. Nếu bạn không thể chịu đựng và dâng lên một vài nhục nhã, thì bạn chưa khiêm tốn và chưa phải là đang trên con đường nên thánh. Để ban sự thánh thiệncho Hội thánh Ngài, Thiên Chúađã đành phải cho Con Ngài chịu nhục nhã. Chúa Giêsu là đường. Sự sỉ nhục làm cho bạn giống Ngài; đó là một khía cạnh không thể tránh được của việc noi gương Đức Kitô. “Thật vậy, Đức Kitô đã chịu đau khổ vì anh em, để lại một gương mẫu cho anh em dõi bước theo Ngài.” (1 Pr 2,21). Ngài đã tỏ lộ sự khiêm tốn của Chúa Cha, Đấng đã hạ mình xuống đồng hành với dân mình, chịu đựng sự bất trung và ta thán của họ (x. Xh 34,6-9; Kn 11,23-12,2; Lc 6,36). Cũng chính vì thế mà các Tông Đồ, sau khi chịu sỉ nhục, đã vui mừng “bởi được coi là xứng đáng chịu khổ nhục vì danh Đức Giêsu” (Cv 5,41)”.
Nếu bạn lỡ có lúc kết án vô tội vạ trên mạng Internet, giày xéo lên danh dự ai đó và giờ đây nhận ra mình chẳng bao giờ có thể đền bù được, bạn hãy phó dâng việc ấy cho Chúa và chú tâm thực hành lòng thương xót ngay trong hiện tại, với những người sống bên cạnh bạn, rồi những lỡ lầm kia chính Chúa sẽ thương tình cứu vãn. Nếu bạn bị xuyên tạc, bôi nhọ mà vẫn cứ đứng vững trong lòng khoan dung tha thứ, thì hãy cứ tiếp tục học với Đấng “hiền lành và khiêm nhường trong lòng” (Mt 11,29), rồi Chúa sẽ biến bạn thành chất men cực mạnh để hoán chuyển thế giới. Vì thế, có một thông điệp ngắn cần được tất cả chúng ta lặp đi lặp lại không nhàm chán: Tha thứ, khoan dung, hiểu tốt, nói tốt cho mọi người…
Nếu kẻ bị lăng mạ là một người của Chúa, bạn đừng quên rằng rất có thể người ấy đang được Chúa cho chia sẻ thân phận Người Tôi Trung là Con Một Ngài yêu dấu (x. Is 53,1-12 và Cv 5,41).
Cùng với nhà thơ Hàn Mạc Tử, trong tâm tư một tín hữu, với trọn niềm hy vọng hướng lên Lòng Chúa Thương Xót, bước trong đêm đông giá buốt mà đã cảm nghiệm được mùa xuân, ta hãy đọc tiếp bài thơ của anh:
Bởi chưng đây là xuân trước đợi chờ,
Hơi ấm áp như một nguồn an ủi.
Trời mở rộng và không ai hờn tủi,                                                 
Lượng bao dong tha thiết cánh tay êm.
Chao! Tràn trề là phúc hạnh ban đêm,
Và đây chính là cao lương mỹ vị
Của nguồn đạo mà ngày xưa Thánh khí
Thơ với lòng ai phối hiệp nên duyên.                                           
Mà ai đâu cầm được nỗi niềm riêng.
(HMT, Say thơ)

GIÁO HUẤN CỦA HỘI THÁNH

Chia sẻ mốibăn khoăn vị Tổng Giám mục kính yêu, tôi tự hỏi nếu phải viết để giúp cả giáo dân và lương dân hiểu được Lòng Chúa Thương Xótcách đúng đắn, mình sẽ viết gì. Tôi chợt nhớ, cả ba triều Giáo hoàng gần đây nhất đều có những văn kiện hết sức chính xác và đầy ý nghĩa về Lòng Chúa Thương Xót, không dài, dễ đọc, chỉ cần cung cấp đường link, nhiều người Công giáo đang quan tâm sẽ tìm đọc:
- Đức Thánh Giáo hoàng Gioan Phaolô II đã viết một thông điệp nổi tiếng về “Thiên Chúa giàu lòng Thương xót” (ngày 30-11-1980, 64 trang).
- Thánh bộ Giáo sĩ thời Đức Bênêđictô XVI có một tài liệu hỗ trợ cho các cha giải tội và linh hướng rất súc tích và cụ thể, tựa đề: “Linh mục, thừa tác viên của Lòng Chúa Thương Xót” (ngày 09/03/2011, 76 trang).
- Đức Thánh cha Phanxicô đã ban hành Tông sắc “Dung mạo lòng Thương xót” ngày 11/4/2015 để mở Năm thánh ngoại thường về Lòng Thương xót (32 trang); rồi trong tông huấn “Vui mừng hoan hỉ” năm 2018, ngài dành nửa sau của chương ba (các số 95-109) để nói về “tiêu chuẩn lớn” là Lòng Thương xót.
Thật an ủi biết bao khi đọc lại những điểm các văn kiện này nhấn mạnh:
+ Lòng Chúa Thương Xót đã Nhập thể thật gần gũi.
+ Lòng Thương xót nơi Bí tích hòa giải.
+ Sống lòng Thương xót.
Xin hẹn với bạn đọc chúng ta sẽ trở lại với những văn kiện này trong loạt bài Hậu Giáo điểm Tin Mừng.

MUÔN NGÀN ĐỜI CHÚA VẪN TRỌN TÌNH THƯƠNG

Trước khi Thánh Giáo hoàng Gioan Phaolô II ấn định Chúa nhật sau lễ Phục sinh là lễ kính Lòng Chúa Thương Xót, thì Lòng Chúa Thương Xót đã có, không chỉ từ trong Kinh thánh Tân ước và Cựu ước mà đã có từ muôn thuở muôn đời. Quyết định của Đức Thánh Cha có gián tiếp xác nhận những thị kiến Chúa dành cho Thánh nữ Faustina là đáng tin nhưng không buộc phải tin. Quyết định ấy chỉ thiết lập một ngày lễ mới để đề cao điều có sẵn từ ban đầu là Lòng Chúa Thương Xót và nhấn mạnh tầm quan trọng và sự cần thiết phải tôn sùng Lòng Chúa Thương Xót trong toàn Giáo hội ngày nay.
Đức Thánh Giáo hoàng không thêm gì vào Lòng Chúa Thương Xót và Hàng Giáo phẩm Việt Nam cũng không bớt gì nơi Lòng Chúa Thương Xót. Như chính Đức Kitô, Lòng Chúa Thương Xót “vẫn là một, hôm qua cũng như hôm nay và như vậy mãi đến muôn đời” (Hr 13,8). Có điều đáng lưu ý là giờ đây Lòng Chúa Thương Xót đang lên tiếng mời gọi ta cách khẩn thiết. Việc tôn sùng Lòng Chúa Thương Xót tại Việt Nam nở rộ khắp nơi cách tự phát, đủ nói lên điều ấy.
Thế rồi khi việc tự phát có nguy cơ trở thành hỗn độn, có cỏ lùng lẫn trong lúa tốt, các Mục tử đã quả cảm vào cuộc, như những thiên thần được Thiên Chúa sai đến trong thời cuối cùng, như đám thợ gặt trong mùa gặt. Các vị đã gom cỏ lùng lại, bó thành bó mà đốt đi,... rồi bây giờ còn lại lúa tốt, sẽ thu vào kho lẫm (x. Mt 13,30; 13,39-43). Nói cách khác, hai bản văn đầy tính thời sự giữa tháng Sáu nằm 2019 chưa phải là những ơn cuối cùng của Chúa Thánh Thần. Khi chúng ta tín thác vào Lòng Chúa Thương Xót, Ngài sẽ “dùng quyền năng đang hoạt động nơi chúng ta, mà làm gấp ngàn lần điều chúng ta dám cầu xin hay nghĩ tới” (Ep 3,20).
Những giao động gần đây nay đã qua đi cách bình an. Chúng ta đã được Hàng Giáo phẩm hướng dẫn để chỉnh đốn những điều đáng lưu ý, giờ đây cần xác tín mạnh mẽ vào lệnh truyền thuở ban đầu để xuất phát lại với tất cả tâm huyết.
Tiếng gọi và lời hứa của Lòng Chúa Thương Xót không chỉ dành riêng cho 500 năm Kitô giáo Việt Nam mà còn dành cho 2000 năm của ơn cứu độ trên toàn thế giới. Vâng, năm 2033 cũng đồng thời sẽ là năm đại toàn xá ngoại thường của Giáo hội toàn cầu, như Năm thánh 1933 đã được cử hành để kính nhớ Đức Kitô chết, sống lại và lên trời được 19 thế kỷ. Sắp tới đây sẽ là tròn 20 thế kỷ.
Làm sao để cuộc kỷ niệm 500 năm sự kiện lịch sử ấy sẽ là một cuộc đổi đời cho Giáo hội Việt Nam?Đã liên tục có đủ thứ kỷ niệm: thụ phong linh mục, khấn dòng, lập giáo xứ, giáo phận, nhưng thử hỏi tất cả đã đem lại được bao nhiêu đổi mới cho những người trong cuộc? Cần nghiên cứu lại thật nghiêm túc. Nếu ta không có kế hoạch đúng, năm đại toàn xá 2033, cũng sẽ đến và qua đi một cách oan uổng, như một bọt biển không hơn không kém…
Điều gì sẽ xảy ra nếu từ đây tới đó ta chỉ tập trung vào một trọng điểm duy nhất là Lòng Chúa Thương Xót, xoáy mãi từng ba năm lặp đi lặp lại theo chu kỳ: gia đình, giáo xứ rồi giáo phận? Điều gì sẽ xảy ra nếu không phải là một ơn hoán cải lớn lao, xứng với kỷ niệm vĩ đại 2000 năm Lòng Chúa Thương Xót, 2000 năm cạnh sườn Chúa tuôn đổ máu và nước vì chúng ta và toàn thế giới?

TIN NHẮN CUỐI BÀI

Thưa quý bạn đọc, bài này đã là bài cuối. Thế nhưng hình như không phải là chia tay mà chỉ kết thúc một loạt bài để sẽ bắt đầu một loạt bài mới. Tựa đề “Hậu Giáo điểm Tin Mừng” có vẻ đùa nhưng lại rất thật. Đúng vậy, tôi không hứa với vị Tổng Giám mục nhưng đã hứa với lòng rằng sẽ tiếp tục viết về lòng Chúa thương xót. Tôi sẽ không diễn giải ba văn kiện của ba triều Giáo hoàng nhưng dưới ánh sáng những văn kiện ấy, tôi sẽ cùng với nhiều người trên đất nước này dấn thân làm tông đồ của Lòng Chúa Thương Xót. Tôi hình dung thấy một quyển nhật ký và nhiều quyển nhật ký. Thánh nữ Faustina đã có “Nhật ký của Lòng Thương Xót trong tâm hồn tôi”. Còn tôi, tôi cũng có thể viết “Nhật ký của Lòng Chúa Thương Xót trên những nẻo đường tôi đi” lắm chứ!Và cả bạn nữa chứ! Bạn cũng có thể tự viết lấy một quyển như thế. Tại sao không? Nếu bạn không có điều kiện viết, thỉnh thoảng bạn có thể email cho tôi, đừng bỏ phí những chứng từ quý báu ấy. Xin gửi về: <tinmunggiesu@gmail.com>. Nếu được, tôi sẽ chèn vào những dòng tôi đang viết và quyển nhật ký sẽ thành tác phẩm chung của chúng ta, của nhiều người cùng đóng góp.
Quyển nhật ký ấy có thật và nó đã bắt đầu sớm hơn tôi tưởng.Mời bạn xem những trang đầu tiên của nó, như một trích đoạn làm mẫu.

Mời các bạn đón xem: BẾN HẸN CỦA LÒNG THƯƠNG XÓT

[1] Có một số hình thức bắt nạt, trong khi có vẻ thanh nhã hay tôn trọng và thậm chí rất tâm linh, gây ra thiệt hại lớn cho sự tự trọng của người khác.  
[2] Những Đề Phòng - Precautions, 13.
[3]Ibid., 13.

CHỮ QUỐC NGỮ PHÔI THAI VÀ PHÁT TRIỂN 

Nguyễn Thanh Quang


GIỚI THIỆU TIỂU THUYẾT "NƠI TRÁI TIM HỘI NGỘ" CỦA WILLIAM PAUL YOUNG (CANADA)

Agata Nguyễn Thị Kim Tuyến


HOA SỨ TRẮNG - Thanh Trắc Nguyễn Văn

NHỚ VỀ THĂM NỘI NGHE CON - Nguyễn Ánh


Kính chào Lòng Chúa Thương Xót

Bài 12: NGẢ BA QUYẾT ĐỊNH

Chia sẻ của Lm Trăng Thập Tự

Thế là đã đến lúc xếp lại những báo cáo tẻ nhạt từ một trạm nghiên cứu nghiệp dư. Ở phút đúc kết, tôi chợt nhớ lại nhịp sống của Giáo hội Việt Nam cuối năm ngoái. Khi tôi hỏi tại sao “Năm thánh các Thánh Tử đạo Việt Nam” chỉ kéo dài sáu tháng thay vì một năm, một vị trong Thường vụ Hội đồng Giám mục Việt Nam đáp: “Chúng tôi biết là vội quá và ngắn quá, các nơi sẽ chẳng kịp làm gì, nhưng có lẽ chỉ cần có thế, một cột mốc để đi vào chiều sâu là chính, vì sẽ có những dịp trọng đại hơn về sau.”
Khi nào sẽ là dịp trọng đại hơn, nếu không phải là cuộc kỷ niệm 500 năm Kitô giáo Việt Nam đang đến gần?

NĂM TRĂM NĂM CHỜ TA TRƯỚC MẶT

Bài “Sử lược Giáo hội Công giáo Việt Nam (1533-2000)” của Lm Trần Anh Dũng, Paris, trên trang Simon Hòa Đà Lạt, mở đầu với những dòng sau đây: “Non sông gấm vóc đất nước Ðại Việt đón nhận Tin Mừng cứu độ của Ðức Kitô từ những ngày đầu thế kỷ XVI . "Khâm Ðịnh Sử Việt Thông Giám Cương Mục ghi nhận sự kiện: "Năm Nguyên Hoà nguyên niên (1533), tháng ba, đời vua Lê Trang Tông, có người Tây Dương tên I-nê-khu lén vào xã Ninh Cường, xã Quần Anh huyện Nam Chân, và xã Trà Lũ huyện Giao Thuỷ, âm thầm truyền bá Da Tô tả đạo ».”
Gần năm trăm năm trôi qua, nhìn lại ta có thể học được gì? Thật khó để học từ các sự kiện, bởi vì lịch sử chẳng bao giờ lặp lại, rất ít khi có những sự kiện gần giống nhau! Là Kitô hữu, ta cần đọc bài học lịch sử theo một hướng khác. Dụ ngôn “người gieo giống” có thể giúp ta dựa vào những diễn biến của quá khứ để đọc ra xu thế của hiện tại và điểm hẹn của tương lai.

DỤ NGÔN GIÀU Ý NGHĨA

Ngài nói: “Người gieo giống đi ra gieo giống. 4Trong khi người ấy gieo, thì có những hạt rơi xuống vệ đường, chim chóc đến ăn mất. 5Có những hạt rơi trên nơi sỏi đá, chỗ đất không có nhiều; nó mọc ngay, vì đất không sâu; 6nhưng khi nắng lên, nó liền bị cháy, và vì thiếu rễ nên bị chết khô. 7Có những hạt rơi vào bụi gai, gai mọc lên làm nó chết nghẹt. 8Có những hạt lại rơi nhằm đất tốt, nên sinh hoa kết quả: hạt được gấp trăm, hạt được sáu chục, hạt được ba chục. 9Ai có tai thì nghe.” (Mt 13,3-9).
Dụ ngôn này rất phong phú, với nhiều tầng lớp ý nghĩa chồng chất lên nhau. Trước hết nó vẽ ra trước mắt ta một thửa ruộng nằm cạnh đường đi, có những góc đất cằn khô và những phía bờ nhiều gai góc. Bản giải thích trong Matthêu liệt kê bốn loại thính giả của Lời Chúa với tâm tính khác nhau; bản giải thích trong Marcô nói về những thái độ khác nhau trước Lời Chúa; bản giải thích trong Luca nói tới những hoàn cảnh khác biệt...
Có thể bạn đã từng đọc dụ ngôn theo một cách khác, chẳng hạn nhận ra rằng ngay trong cõi lòng, mình đã từng đón nhận Lời Chúa với tâm trạng này hay tâm trạng khác. Nó cũng có thể gợi lên những khác biệt tâm lý nơi bốn giai đoạn của đời người: Tuổi thơ mau chán, tuổi trẻ khó kiên trì trước thử thách, tuổi trung niên bị cuốn theo bao nhiêu tham vọng rồi tuổi già bình an đón nhận ơn trời…

DỤ NGÔN BƯỚC ĐƯỜNG TÌNH

Những cảnh ngộ khác nhau ấy của hạt giống cũng chẳng khác mấy với những khó khăn các đôi vợ chồng gặp phải trên hành trình hôn nhân.
Những cảm nghiệm tình yêu ban đầu có vẻ mãnh liệt nhưng cũng có thể hời hợt chẳng khác nào hạt giống rơi ở vệ đường. Nó dẫn đến cam kết ăn đời ở kiếp với nhau. Thế nhưng, rất sớm sau lễ cưới, đôi bạn thấy vỡ mộng vì khám phá ra những mặt trái của người bạn đời, của bố mẹ và gia đình bạn, và nghĩ mình đã chọn lầm. Đó là khủng hoảng thứ nhất. Rất may, nhờ đứa con sắp chào đời, họ vượt khỏi cám dỗ bỏ cuộc, chuyển dần từ tình yêu chiếm đoạt sang tình yêu hiến dâng để lo cho con và cảm thông với nhau.
Dăm bảy năm sau ngày cưới, đã khám phá hết những lý thú của đời hôn nhân và mệt mỏi với bổn phận thường ngày, họ lâm vào khó khăn thứ hai là sự nhàm chán. Đây là cuộc khủng hoảng cần thiết để tiến vào một tình yêu của chiều sâu.
Cả trong đời tín hữu, đời hôn nhân và đời thánh hiến, tình yêu chiều sâu không phải là chuyện dễ. Trong thực tế, ở tuổi trung niên, phần đông người nam và người nữ đều cảm thấy mình thất bại. Đây là cuộc khủng hoảng thứ ba, Chúa Quan Phòng đã xếp đặt nhằm giúp ta có cơ hội nhìn nhận sự bất lực của mình và phó thác tất cả cho Ngài. Người ta đứng trước một chọn lựa hết sức quyết liệt. Nếu cả hai vợ chồng đều nhận chân rằng tình yêu thương là quan trọng nhất, tiền của chỉ quan trọng ở mức tối thiểu, họ sẽ tìm được lẽ sống thật của mình. “Thuận vợ thuận chồng tát bể Đông cũng cạn”, họ vui với cảnh sống “hằng ngày dùng đủ”, “an phận thủ thường”, chăm lo bổn phận đời thường với tất cả lòng mến Chúa yêu người. Đôi bạn đời trở thành đôi bạn đạo. Đó là cảnh đạt đạo ngay giữa cõi đời tục lụy của những “cư sĩ”, những ơn gọi thánh hiến giữa đời, những tâm hồn tận hiến tại thế.
Nhiều cuộc hôn nhân sớm tan vỡ vì cả vợ lẫn chồng đều không còn lấy tình yêu làm mục đích đời người nhưng chỉ theo đuổi tiền bạc. Cũng có những trường hợp người ta dung hòa được tinh thần với vật chất và thành công rực rỡ, đạt tới đỉnh cao của giàu có, thịnh vượng, rồi đến lúc nhận ra rằng tiền bạc được Tạo Hóa trao cho chính là để phục vụ nhân nghĩa, họ đã hiến hết tài sản cho những công cuộc từ thiện.
Thảm kịch xảy ra khi người ta đi nước đôi, trên danh nghĩa là thờ Thiên Chúa nhưng trong thực chất là thờ tiền của, hoặc khi đôi vợ chồng theo đuổi hai lý tưởng trái nghịch, “ngủ cùng giường mà mộng khác nhau”.
Lúc ấy, nếu biết đến với Chúa, người ta sẽ nhìn nhận mình thất bại để nhường chỗ cho Thiên Chúa thành công, và sẽ tiến vào giai đoạn thứ tư đầy hoa trái tâm linh.
Còn nếu tìm cách chạy trốn sự thất bại bằng những thành công dễ dãi mua được bằng tiền, người ta sẽ lấy những cái hào nhoáng bên ngoài để che đậy cái trống rỗng bên trong. Để đổ lỗi cho phía bên kia, thậm chí người ta còn tìm cách chứng tỏ năng lực bằng sự chinh phục những bồ nhí bằng tuổi con cháu mình. Chính lý do này khiến người ta cũng gọi đây là cuộc khủng hoảng hồi xuân.

DỤ NGÔN CHO LỊCH SỬ

Nhìn từ góc độ cuộc tình giữa Đức Kitô và Hội thánh, sau khi nghe bài giảng về bánh hằng sống, nhiều môn đệ đã “vỡ mộng” bỏ đi. Khủng hoảng vỡ mộng kéo dài cho tới những cơn bách hại của đế quốc Rôma.
Năm 311, Giáo hội được tự do. Với nếp sống ổn định, được thế quyền ưu đãi, dần dần Giáo hội bị biến chất, rơi vào một thứ khủng hoảng nhàm chán trong một thời kỳ đen tối và bị chia rẽ thành hai khối Đông và Tây vào năm 1054. Dòng Cluny, Thánh Phanxicô và Thánh Đa Minh đã dìu Giáo hội vượt qua khủng hoảng được vài thế kỷ.
Tiếp đó, từ cuối thời Trung Cổ đến đầu thời Phục hưng, hồi thế kỷ XV và XVI, Giáo hội phải đương đầu với một khủng hoảng mới, khủng hoảng hồi xuân hay khủng hoảng thất bại trong đời sống hôn nhân. Người ta không còn say mê với Tin mừng nhưng chạy theo những mục tiêu trần thế: nghệ thuật, giàu sang, danh vọng. Tình cảnh suy đồi dẫn tới những nỗ lực cải cách theo hai hướng: Các anh em Tin Lành lìa bỏ Giáo hội để thực hiện cải cách. Thánh Inhaxiô Lôyôla, Thánh Philipphê Nêri, Thánh Phanxicô Salêsiô, Thánh Inhaxiô Lôyôla, Thánh Têrêxa Avila, Thánh Gioan Thánh Giá. Thánh Carôlô Bôrômêô, thực hiện cải cách từ trong lòng Giáo hội…
Ngày nay, với bản Hiến pháp được tu chính năm 2009, Nghị viện Liên minh châu Âuphủ nhận nguồn gốc Kitô giáo và những đóng góp củaKitô giáo cho châu lục này. Các quốc gia châu Âu lần lượt phê chuẩn nhiều luật lệ ngược với quan điểm của Giáo hội Công giáo. Cộng đồng Công giáo trở thành một nhóm nhỏ. Nhiều nhà thờ trở nên hoang vắng, các tu viện đóng cửa. Giáo hội phương Tây ngày nay lâm vào cuộc khủng hoảng thứ tư, nhìn phía này thì thấy mình bị “vắt chanh bỏ vỏ”, nhìn phía kia thì rõ là một lần nữa Thiên Chúa đang quyến rũ Dân Ngài, “đưa nó vào sa mạc cô tịch để cùng nó thổ lộ tâm tình” (Hs 2,16).
Nhìn lại lịch sử Giáo hội Việt Nam ta thấy hình như cũng có đủ các giai đoạn lặp lại lộ trình của dụ ngôn người gieo giống:
Ở giai đoạn đầu Lời Chúa được đón nghe cách hăm hở, cả đến những vị quan trong triều đình và một số công chúa con vua Lê cũng đã tin và được ơn Thánh tẩy, thế nhưng phải chăng lắm kẻ chỉ như trẻ thơ ham vui chốc lát, chạy theo thị hiếu nhất thời?
Ở giai đoạn hai, phải chăng cần có sóng gió nổi lên để tách những cây chưa bén rễ khỏi những đám lúa đã bén rễ sâu đang vươn lên, lớn mạnh?
Rồi bốn chục năm trở lại đây, tới giai đoạn thứ ba, bên cạnh nẻo đường phải đi ngày càng hẹp và lên dốc cao, luôn có sẵn một nẻo đường thênh thang, xuôi xuống và tráng nhựa thật êm. Người tín hữu bị phai nhạt đức tin không do cấm cách bắt bớ nhưng do bị cuốn hút theo văn minh tiêu thụ. Phải chăng chẳng những số lượng không phát triển nữa mà cả phẩm chất cũng thoái hóa, chỉ còn chạy theo hình thức bên ngoài?
Chúng ta đứng tại ngả ba đầy thử thách, một bên là Thiên Chúa, một bên là vật chất: Không ai có thể làm tôi hai chủ, vì hoặc sẽ ghét chủ này mà yêu chủ kia, hoặc sẽ gắn bó với chủ này mà khinh dể chủ nọ. Anh em không thể vừa làm tôi Thiên Chúa vừa làm tôi Tiền Của được” (Mt 6,24).

CUỘC KHỦNG HOẢNG HỒI XUÂN

Thật đáng e ngại và đáng lo sợ khi chúng ta nhìn thấy rất rõ thực tế của Giáo hội phương Tây hồi thế kỷ XV, XVI đang lặp lại nơi hiện thực của chúng ta lúc này. Người ta bỏ quên điều chính yếu, chay theo những cái phụ thuộc, bắt bẻ nhau những chuyện vặt vãnh, để mặc cho lòng mến Chúa yêu người bị bốc hơi, những lời khuyên Tin mừng bị biến chất vì thỏa hiệp. Hầu như đâu đâu cũng đua nhau xây nhà, dựng tượng, hội hè, đình đám,… Cả những dòng tu nghèo khó cũng có những cơ sở đồ sộ khiến ta phải rùng mình khi bước vào. 
Bề ngoài thật nguy nga tráng lệ nhưng liệu có đúng là điều Đấng rao giảng các mối phúc thật đang mong chờ? Tương lai nào đang chờ đợi ta?
Đây là cuộc khủng hoảng một mất một còn. Ở bài trước, Thánh nữ Têrêxa Avila đã mô tả đường vào nội tâm như đường xoắn ốc bảy vòng, trên đó, rất nhiều người tiến vào tới vòng thứ ba, nhưng do tự hào, tự phụ, lại bị đẩy ngược ra ngoài. Chỉ những ai tín thác, những ai trông nhờ vào Lòng Chúa Thương Xót, mới được Thánh Thần Thiên Chúa đưa dẫn vào sâu bên trong.
Cái nguyên nhân tự hào, tự phụ được Thánh nữ Têrêxa nói đó cũng chính là hai kẻ thù của sự thánh thiện, mà trong tông huấn Vui mừng hoan hỉ về Tiếng gọi nên thánhtrong thế giới ngày nay, Đức Thánh Cha Phanxicô cảnh báo là hai nhân tố đang đẩy người tín hữu nói riêng và cả cộng đồng Giáo hội tới chỗ đánh mất căn tính. Ngài gọi đích danh hai kẻ thù ấy là não trạng ngộ đạo và não trạng Pelagiô. Vướng vào hai não trạng ấy, thay vì lấy tình yêu thương làm căn bản, người ta chạy theo quyền lực và danh vọng hoặc những thành công rực rỡ phù phiếm.

NHÌN NHẬN THẤT BẠI ĐỂ CHO CHÚA THÀNH CÔNG

Để giúp ta thoát cảnh suy đồi, ngày nay Chúa cũng đang hướng ống kính của Ngài tới một số người, mà rất có thể là chính bạn, người đang đọc những dòng này. Bạn cần biết rằng, theo cái nhìn nhân loại, đây là cái vinh dự rất bạc bẽo. Thánh nữ Têrêxa phải thức đêm thức hôm viết vội quyển Tiểu sử Tự thuật để tránh nguy cơ bị đưa lên giàn hỏa thiêu. Thánh Gioan Thánh Giá bị anh em cùng Dòng nhốt vào ngục tối, nếu không vượt ngục được thì đã chết rũ tù chẳng ai hay…
May thay, để dẫn dắt chúng ta vượt khó, ở thế kỷ trước và thế kỷ này, Thiên Chúa đã ban cho chúng ta những vị Giáo hoàng thật tuyệt vời, cụ thể là Đức Thánh Cha Phanxicô hiện nay. Năm ngoái, chỉ mấy ngày sau khi Hội đồng Giám mục Việt Nam rời Rôma sau cuộc hành hương “ad limina” và vài tháng trước khi chúng ta kỷ niệm ba mươi năm tôn phong các hiển thánh Tử đạo tại Việt Nam, ngài đã công bố Tông huấn Vui mừng hoan hỉ, về Tiếng gọi nên thánh trong thế giới ngày nay, trong đó tất cả được tóm tắt nơi “tiêu chuẩn lớn” là Lòng Thương xót (x. Vmhh, 95-109). “Sức mạnh nơi chứng từ của các thánh là tuân giữ các mối Phúc thật và chuẩn mực của cuộc phán xét cuối cùng. Chúa Giêsu chỉ nói mấy lời đơn giản nhưng rất thiết thực và có giá trị đối với hết mọi người, vì trên tất cả mọi sự, Kitô giáo chính yếu là để đem ra thực hành” (Vmhh, 109).
Mời đón đọc bài 13 và là bài cuối: Xuất phát lại từ Lòng Chúa Thương Xót.