KHI ĐÃ TIN RỒI

“Tám ngày sau, các môn đệ Đức Giêsu lại có mặt trong nhà, có cả ông Tôma ở đó với các ông. Các cửa đều đóng kín. Đức Giêsu đến, đứng giữa các ông và nói : "Bình an cho anh em." Rồi Người bảo ông Tôma : "Đặt ngón tay vào đây, và hãy nhìn xem tay Thầy. Đưa tay ra mà đặt vào cạnh sườn Thầy. Đừng cứng lòng nữa, nhưng hãy tin”.
(Ga: 20, 26-27)

Năm xưa tôi đã cứng lòng
Nên tôi chẳng biết tình thương của Người
Đời tôi ít thấy vui tươi
Tôi thường gặp phải chuyện đời đảo điên
Dặm trường bao nỗi truân chiên
Tâm tôi đâu được bình yên thế này!

Một ngày như đã bao ngày
Đớn đau như đã chất đầy trong tôi
Tôi nhìn lên Chúa của tôi
Người trên thập giá, mắt Người ủi an
Dấu đinh loang lổ máu tràn
Cho tôi hiểu thấu tấm chân tình Người!


Bây giờ, khi đã tin rồi
Tôi mong chuyện kể Nước Trời loan xa
Học theo ông thánh Tôma
Xin làm nhân chứng thiết tha giữa đời.
Bây giờ, khi đã tin rồi
Bình yên reo hát trong tôi mỗi ngày.

Chúa ơi, tình Chúa cao dầy
Lòng thương xót Chúa ngập đầy thế gian
Đời còn nhiều lắm gian nan
Con tin tưởng Chúa, Chúa ban ơn lành
Ngoài đồng hoa cỏ còn xanh
Lẽ đâu con Chúa hao hanh võ vàng?

Cậy trông Lòng Chúa Xót Thương
Tin vào Ánh Sáng, là đường bạn đi
Dù cho gặp lúc hiểm nguy
Vòng tay Chúa vẫn ôm ghì bạn thôi!
Tương lai vạn nẻo xa xôi
Lòng Thương Xót Chúa là nôi đưa đường!

Ngòi Bút Nhỏ


* Matta Võ Trịnh Như Quỳnh (Gx.Phú Hòa)

Hôm nay là ngày tròn ba tuổi của con trai chị. Chị là một bà mẹ trẻ, vì một lần dại dột, chị đã đánh mất cả bản thân. Chị nhớ năm ấy chị còn là một cô nữ sinh lớp mười hai ngây thơ, hồn nhiên. Chị nổi tiếng về độ ngoan hiền, ba mẹ rất tự hào về chị, bà con lối xóm ai cũng khen ngợi chị hết lời. Có người còn trêu chị rằng chị không nên lấy chồng mà đi tu thì hơn, người của chị phải sống đời tu mới phải, chị cũng chỉ cười cho qua.

Nhưng rồi mọi chuyện đã ngã qua một trang khác, không ai ngờ đến. Chuyện xảy ra vào giữa năm lớp mười hai, lúc này trường chị bắt đầu chia lại lớp theo từng ban. Chị vốn thông minh, lanh lẹ nên đã chọn vào ban tự nhiên. Cuộc sống của chị cũng từ đây mà thay đổi, chị gặp được anh. Anh đã chủ động bắt chuyện và làm quen với chị. Vốn dĩ chị chỉ nghĩ: “Ừ! Học được lớp mới mà còn có người đồng hành thì thật là tốt. Biết đâu còn giúp được gì cho mình”. Không được bao lâu, chuyện gì đến sẽ đến, hai người nảy sinh tình cảm. Đây là lần đầu tiên chị rung động trước một người con trai, tính chị thật thà lại chưa bao giờ rơi vào trường hợp như thế này nên chị đã không kìm chế được bản thân. Trong những ngày sau khi tin của chị bị vỡ lỡ, chị sống không bằng chết. Anh cũng từng hứa sẽ ở lại bên chị dù có ra sao đi nữa, nhưng rồi anh cũng lạnh lùng rời bỏ chị mà đi cùng câu nói: “Không thể tiếp tục được, anh còn tương lai, điều kiện gia đình và ba mẹ anh không cho phép”. Việc học ở trường bị dở dang, ba mẹ chị ghẻ lạnh, những lời khen của bà con lối xóm thay bằng những lời đay nghiến cay nghiệt. Tưởng chừng chị sẽ chết đi trong đống bùi nhùi ấy. Có lần chị có ý định bỏ đứa bé ấy đi, nhưng mọi chuyện như đều đã có dự định từ trước, một con đường mà Thiên Chúa đã sắp đặt sẵn. Trong lúc cùng cực và khốn đốn ấy, chị chỉ biết chạy đến bên Đức Mẹ, chị biết rằng chỉ cầu nguyện cùng Mẹ thì mới mau qua cơn khốn khổ này. Mọi chuyện lại không suôn sẻ như chị tưởng, ba mẹ đuổi chị ra khỏi nhà. Chị đi lang thang, lúc đấy thực sự trong người chị chỉ còn duy nhất một dây chuỗi. Chị cầm theo và lần, chị lần nhiều lắm, chị khóc đến kiệt cả sức… Rồi chị thiếp đi…
Mọi thứ trắng xóa, người đàn ông có mái tóc dài màu nâu, gương mặt thánh thiện bước đến bên chị. Ông ta có mái tóc nâu dài ngang vai, mặc đồ kiểu người Do thái xưa, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu chị. Cùng với đó là một người phụ nữ tay cầm sợi dây chuỗi của chị, bà cũng mặc đồ kiểu người Do thái xưa, mặt phúc hậu, nhìn chị mỉm cười. Lúc này chị cảm thấy lòng mình nhẹ hẳn, không còn cảm giác lo sợ hay mệt mỏi nữa. Chị chỉ nhớ người đàn bà ấy nói: “Đây là một thiên thần, con hãy trân trọng và giữ gìn”. Rồi bà cùng người đàn ông kia biến mất. Chị giật mình, mở mắt thì thấy mình nằm trên giường trong một ngôi nhà cũ kĩ, một bà cụ đang cầm tô cháo nóng hổi, khói bốc lên nghi ngút ngồi cạnh chị.
- Đây là đâu? Bà là ai vậy ạ?- Chị yếu ớt hỏi.
- Ta phải hỏi cô là ai mới phải! Nửa đêm nửa hôm già này lại khó ngủ, rồi như có ai đó khiến ta phải ra trước nhà, vừa ra đến cửa thì thấy cô đây. Khổ, bụng mang dạ chửa mà đi đâu đến nửa đêm cho ngất xỉu thế này.
Nói rồi bà cho chị ăn hết chỗ cháo kia, chị tỉnh táo hẳn, tràng chuỗi chị vẫn còn cầm trong tay. Chị chợt hiểu ra, bước đến bên bàn thờ trong nhà bà cụ, chị cúi đầu đọc kinh tạ ơn. Chị sực nhớ lời Người đã nói, đây là một thiên thần, chị sẽ giữ lấy, sẽ cố gắng hết sức. Rồi chị ở lại tại nhà bà cụ cho đến khi trở dạ. Vì bà cụ neo đơn nên cũng săn sóc và lo lắng cho chị như con gái của mình. Chị sinh được một bé trai kháu khỉnh, chị tự nhắc bản thân phải biết cố gắng, lúc trước cố gắng một thì giờ chị phải cố gắng mười. Và hơn lúc nào hết, niềm tin của chị lúc này đang rất mạnh mẽ. Chị biết không chỉ bản thân chị đã cưu mang đứa trẻ này, chính lòng tin của chị cùng tình yêu của Thiên Chúa đã giúp chị có được ngày hôm nay.
Một thời gian sau bà cụ lâm bệnh rồi mất. Cũng chính lúc này, lời cầu nguyện của chị lại được đáp lại, ba mẹ chị mở lòng tha thứ cho lỗi lầm năm xưa. Chị cùng con trai được đón về nhà.
Qua bao gian truân thử thách, cuối cùng chị cũng đã tìm được bến đỗ của cuộc đời mình. Chị biết, chính niềm tin của chị đã cứu lấy chị. Thiên Chúa đã sắp đặt sẵn mọi thứ, không để ai phải chịu thiệt cả, chỉ là niềm tin người ta chưa đủ mạnh để nhận ra tình yêu vô bờ ấy. Chị thầm cảm ơn về biến cố qua đã giúp chị trưởng thành hơn, đây là một dấu mốc không thể quên trong cuộc đời chị.
Nhìn con ngủ say mà lòng chị bình yên đến lạ. Chị đọc kinh buổi tối rồi cầu nguyện cho mọi thứ đã qua. Chị chỉ mong lại có thêm một ngày để được sống, được chìm trong tình yêu bao la nhiệm mầu của Thiên Chúa.



BỨC TRANH THỂ HIỆN THÁNH GIUSE NỔI TIẾNG NHẤT...


Hình ảnh Thánh Giuse trong hội họa, xuất hiện nhiều và sớm, chủ yếu là ở các mảng tranh về chủ đề "Chúa giáng sinh", "Gia đình Thánh", và "Hành trình trốn sang Êdíptô". Trong những mảng tranh này, nhìn chung, Thánh Giuse luôn được mô tả như là một "nhân vật phụ" trong hình ảnh một người đàn ông nhân hậu, khiêm nhường và tận tụy...

Tranh vẽ Thánh Giuse như là một "nhân vật chính" ra đời khá muộn. Mãi đến thế kỷ 17 mới có những bức tranh về Thánh Giuse đầu tiên. Một số ít, thể hiện hình ảnh Thánh Giuse đang bế Chúa Hài đồng Giêsu. Còn lại, phần lớn, xoay quanh chủ đề "Giấc mơ của Thánh Giuse".

Đây là hình ảnh tác phẩm thể hiện Thánh Giuse đang ẵm Chúa Hài đồng Giêsu được vẽ sớm nhất, nổi tiếng nhất đương thời, và được biết đến nhiều nhất cho đến tận ngày nay.

Tác phẩm "Thánh Giuse với Chúa hài đồng Giêsu" này được Guido Reni (1575-1642) vẽ năm 1620 (sơn dầu trên vải bố, khổ 126 x 101 cm, hiện đang được lưu giữ tại bảo tàng The Hermitage, St. Petersburg, Nga). Guido Reni được xem là họa sĩ nổi tiếng nhất ở Ý trong thế kỷ XVII với phong cách Baroque tao nhã, mẫu mực. 



Trong tranh, Thánh Giuse được thể hiện đúng như trong Kinh Thánh, là một người đàn ông đã luống tuổi và là một người cha nhân từ. Chiếc áo choàng rộng của ông như đang bao bọc lấy Chúa Hài đồng. Và ánh sáng, như đang tỏa ra từ Chúa Hài đồng đã mang lại cho bức tranh một dáng vẻ thánh thiêng...

(Trích từ bài trong sách "Nghệ thuật Công giáo"-tập 2)

THÁNG SÁU HẾT CON VẪN NĂNG TÌM ĐẾN

Tháng Thánh Tâm

Tháng sáu hết con vẫn năng tìm đến
Thánh tâm Cha là bờ bến Tình Yêu
Yếu đuối con tội lỗi đã gây nhiều
Chúa không mệt vẫn hồng ân tuôn đổ.

Luôn tha thứ cả ngay khi thật khó
Ân sủng Ngài bám rễ sỏi đá con
Ngài không ngưng tuôn đổ suối Ân Son
Hatk thương xót và hạt mầm tha thứ.

Lòng Thương Xót Nhân Từ trong mọi sự
Tạo cho con quả tim mới biết yêu thương
Năm Vết Đinh trên Thánh Giá là giường
Vinh Quang Phục Sinh vẫn còn mang Vết Sẹo.
Thánh Tâm Chúa mãi hoài lẽo đẽo
Đường đời con bạc bẽo đáp đền
Vết đòng đâm thâu tuôn đổ ân thiêng
Ngài lao tác chờ giờ con sám hối.

Chiêm ngắm Thánh Tâm Chúa ơi con bối rối
Tim con bị thương vì gian dối trần gian
Chỉ nơi Thánh Tâm tuyệt đối ân ban
Chúa chịu đâm thâu để đổ ngàn ơn mưa móc.

Nâng con dậy mời con hãy học
Nơi Thánh Tâm bao hiểu biết cảm thông
Nhìn tương lai bằng lăng kính khoan dung
Gạt quyền lực của quỷ ma rồi tiến bước.

Đời thật ngắn còn vô vàn phía trước
Giúp đỡ người là con được sửa lầm sai
Thánh Tâm Cha hy vọng nắng ban mai
Thánh tâm Chúa suối nguồn niềm hy vọng.

Kim Hai Pham Thi

* Maria Nguyễn Thanh Ánh Đông (Gx.Ngọc Thạnh)


 Mừng Năm Thánh Giáo Phận
Qui Nhơn của chúng con
Tin Mừng nay đã tròn
400 năm loan báo.

Lòng yêu thương dâng tràn
Lửa đức tin thắp sáng
Xin Ngài ban bình an
Để vững vàng lăn bánh.

Thuyền Giáo hội lướt sóng
Gieo Tin Mừng khắp nơi
Danh Ngài con ca ngợi
Vang đến các tầng trời.


Khi cử hành Năm Thánh Tôn vinh các Thánh tử đạo Việt Nam, người Công giáo VN không thể không nhớ đến Đức Thánh giáo hoàng Gioan Phaolô II, vị Giáo hoàng có những quan tâm đặc biệt đến Giáo hội Việt Nam. Nếu ngài không cương quyết thì chưa chắc sự kiện tôn phong hiển Thánh cho 117 vị Chân phước Tử đạo VN vào ngày 19/6/1988 đã diễn ra trước sự chống phá điên cuồng của CS VN. 


 Mời nghe bài "Holy Father, Vietnam loves you" do một cựu đệ tử Dòng Chúa cứu thế sáng tác, cả lời Việt và Anh




TRONG BÉ NHỎ, TẦM THƯỜNG


con mãi dõi mắt nhìn lên Ngài, lạy Chúa
 chỉ có Ngài mới thấu hiểu thân phận con
còn người quê hương, cùng xóm, cùng thôn
vừa thấy con đã buông lời khinh miệt

bởi ai cũng nghĩ rằng họ rất biết
cha mẹ, họ hàng, người thân thiết của con
vốn hạng cùng đinh, thấp kém, tầm thường
chẳng có một ai giàu sang phú quý

trong mắt mọi người, con dở hơi, kỳ dị
con nhà nghèo có nghĩa lý gì đâu
mà nói chuyện cao siêu, huyền bí, nhiệm mầu
còn bày vẽ rêu rao, cùng phép lạ…

con mãi dõi mắt nhìn lên Ngài, lạy Chúa
 chỉ có Ngài mới thấu hiểu thân phận con
lìa cõi trời cao, con bỏ cả ngai vàng
Ngài muốn con nên bần hàn khiêm hạ

này con xin dâng kiếp đời nhục nhã
vì Tin Mừng chịu đày đọa tấm thân
dẫu có khinh miệt giữa gian trần
con vẫn mãi xin vâng và khiêm hạ

để thánh ý Ngài làm nên điều cao cả
trong đời con rất bé nhỏ tầm thường

ả giang hồ


8 Cách Để Cầu Nguyện 


Một sự sáng tạo nhỏ có thể làm sâu sắc những câu chuyện của bạn với Thiên Chúa

1. Viết nhật ký về những lời cầu nguyện của bạn. 

Nhưng đừng chỉ viết xuống những yêu cầu mà thôi. Viết ra những câu hỏi, những việc đau lòng, và những khó khăn. Đừng quên viết xuống những lời ca ngợi nữa. Hãy sáng tạo. Viết những lời cầu nguyện thành những bài thơ. Viết một lá thư cho Thiên Chúa. Rồi trở lại và đọc những lời nhật ký trong khoảng một tuần hay một tháng. Có một cơ hội tốt rằng bạn sẽ được nhắc lại Thiên Chúa đã trả lời những lời cầu nguyện của bạn như thế nào. Và khi bạn cảm thấy xuống tinh thần, những lời cầu nguyện trong quá khứ sẽ nhắc nhở bạn về sự tốt lành và tình yêu của Ngài dành cho bạn.

2. Hãy thực hiện một cuộc đi bộ và cầu nguyện. 

Hãy đi bộ trong một khu rừng dành riêng và ca ngợi Thiên Chúa cho sự sáng tạo tuyệt đẹp của Ngài. Hãy đi bộ vòng quanh láng giềng của bạn và cầu nguyện cho từng ngôi nhà mà bạn đi ngang qua. Hay thực hiện một "cuộc đi bộ cầu nguyện" trên đường bộ quanh trường bạn học.

3. Hãy cầu nguyện qua lịch và thời gian biểu của bạn. 

Bạn có một bài kiểm tra sắp tới không? Hãy cầu nguyện cho sự bình an của trí óc. Hãy cầu nguyện cho những cầu thủ cả hai bên của trận bóng đá vào cuối tuần. Cầu xin Thiên Chúa mang những người chưa là Kitô hữu đến dự trại huấn luyện thanh niên mùa đông của bạn.

4. Cầu Nguyện Với Kinh Thánh. 

Ví dụ như trong thời gian đọc Kinh Thánh của bạn, bạn đọc được câu 1Pr 5,7: "Mọi âu lo, hãy trút cả cho Người, vì Người chăm sóc anh em."
Hãy chuyển câu Kinh Thánh đó vào một lời cầu nguyện: "Chúa ơi, con sẽ tin vào Ngài và giao cho Ngài tất cả những lo lắng của con. Con biết Ngài sẽ lo cho con." Hãy làm điều này với những câu Kinh Thánh biểu hiện những cần thiết và với những câu mà ca ngợi Thiên Chúa. Vậy tại sao bạn không cá nhân hóa Lời Cầu Nguyện với Kinh Thánh ? Lấy mỗi câu từ lời cầu nguyện nổi tiếng này (Mt 6, 9-13) và áp dụng vào cuộc đời bạn.

5. Hãy cầu nguyện về những tin tức. 

Khi bạn đọc hay nghe về một vấn đề khó khăn, hãy cầu nguyện cho những người liên quan tới vấn đề đó. Hãy cầu nguyện cho những chính trị gia và những người lãnh đạo đất nước và cộng đồng mà làm những tin tức đó.

6. Hãy kết bạn. 

Hãy tìm người để cầu nguyện chung thường xuyên. Hãy lên chương trình để gặp nhau tại một tiệm cà-phê một hay hai lần một tuần, hay gặp nhau trước khi đi học. Sự cầu nguyện với một người bạn là rất tốt cho trách nhiệm cá nhân. Nó cũng là cách hay để đưa tình bạn tới một mức sâu hơn.

7. Hãy yên lặng. 

Nếu lời cầu nguyện là một cuộc đàm thoại, khi đó bạn cũng cần lắng nghe trong sự yên lặng. Và sự yên lặng có nghĩa là tránh xa khỏi những sự chi phối như âm nhạc hay ti-vi. Một góc yên lặn tại thư viện có thể là nơi tốt nhất. Khi lắng nghe, đừng nghĩ rằng bạn phải được nghe một giọng nói nhưng là Chúa tác động lòng bạn, đánh động lương tâm bạn, hay giúp bạn nhận biết điều gì bạn cần làm hay thay đổi.

8. Hãy giữ một lời cầu nguyện trên đôi môi bạn. 

Hàng chục suy nghĩ xuất hiện trong tâm trí bạn mỗi ngày. Bạn mơ mộng vào ban ngày. Bạn có thể suy nghĩ những ý xấu hay lời đồn đãi. Hãy đưa những giấc mơ và những ý nghĩ không tốt đó vào trong những lời cầu nguyện. Hãy nài xin Chúa để giúp đỡ một người bị làm buồn bởi lời đồn đãi. Hãy xin Ngài tha thứ cho những ý nghĩ không tốt. Hãy tập trung tâm trí và ước mơ  ở những khoảnh khắc bạn nhận ra sự hiện diện của Chúa trong cuộc đời của bạn. Khi liên tục cầu nguyện trên đôi môi, bạn sẽ đến gần hơn tới sự hiểu biết thế nào là "cầu nguyện không ngừng" (1 Tx 5,17).

Viết bởi Rebecca Brooks
Chuyển ngữ: Ngô Ngọc Di 
(BBT Mục Đồng Online có điều chỉnh từ ngữ cho phù hợp)


* Maria Đoàn Thị Ái Thoa (Gx.Cây Rỏi)

Gió thổi từng cơn se lạnh rít vào da thịt. Ngoài phố trang trí những chậu hoa mai, hoa đào thật rực rỡ. Phải, hai bốn âm lịch rồi mà! Hắn ngẩn người tiếc rẻ, buồn bã. Tết này hắn cũng sẽ không về. Hắn đã quyết định.
Hắn, một kẻ lang thang đường phố, ai kêu gì làm nấy. Nhưng không hiểu sao hắn làm gì cũng đều đổ bể. Thế rồi hắn sinh bất mãn. Thật ra, hắn vẫn còn ba mẹ và em gái ở quê. Nhưng hai năm trước, hắn vào Sài Gòn, làm ăn chung với mấy người bạn. Rồi lâm cảnh túng quẫn, hắn không còn mặt mũi nào để về, cũng không liên lạc gì với gia đình, cứ lẩn quẩn nơi Sài thành đông nghẹt người này.
- Anh ơi, mua giùm em tờ vé số đi anh!
Tiếng gọi của con nhỏ làm hắn giật mình.
- À, cho anh một tờ thôi.
Thật ra hắn không hứng thú với việc may rủi này. Nhưng thấy con bé tội tội nên hắn mua ủng hộ.
- Em cảm ơn anh. Mà anh này, anh có đạo hả?
Hắn giật mình nhìn ngón tay con bé đang chỉ sợ dây chuyền mình đeo.
- À… ừ, anh theo đạo. Em cũng vậy hả?
- Không, nhưng em tin Chúa anh ạ! Em tin một ngày nào đó Chúa sẽ cho em tìm được ba mẹ.
- Em không có ba mẹ sao?
Con bé cúi mặt xuống, vẻ buồn rầu.
- Dạ… không có. Giờ anh đón xe về quê hả? Anh về quê ăn Tết vui vẻ nhé… Tối rồi, em về đây.
- À… ừ… em về.
Hắn ngẩn người. Hắn có đạo. Sao lâu nay hắn lại quên béng điều đó… Về quê ăn Tết. Đây là chuyện mà hai năm nay đã không xảy ra. Hắn cũng muốn về lắm chứ. Nhìn đoàn người ra vào bến xe mà hắn thấy xót xa. Nhưng điều kiện không cho phép. Con bé kia chắc chỉ bằng tuổi em gái hắn. Nó còn ao ước được gặp ba mẹ. Còn hắn, hai năm nay hắn không hề muốn gặp ba mẹ mình chỉ vì lợi ích bản thân. Mắt hắn rưng rưng… Vì bất mãn mà hắn quên lãng đi Thiên Chúa. Vì đồng tiền, vì sĩ diện, hắn phớt lờ nỗi nhớ nhà. Ai có thể hiểu cho hắn chứ! Hai năm xa xứ, sống cô lập đâu phải chuyện dễ dàng gì. Hắn chạy đến nhà thờ…
“Ai qua là bao chốn xa, thấy đâu vui cho bằng mái nhà…”- Tiếng hát vang lên từ thánh đường làm hắn chết sững. Phải rồi, hai năm nay hắn ở chốn Sài thành này đã tìm được nguồn vui thực sự nào chưa? Hắn vẫn cứ lặng lẽ, im ru như một kẻ mắc chứng tự kỉ. Hắn ngoái đầu vào nhà thờ, Cha đang bước lên bục giảng…
“Kính thưa quý ông bà và anh chị em thân mến! Hôm nay đã là hai tư âm lịch. Vậy chỉ còn có vài ngày nữa là tới khoảnh khắc bước sang năm mới. Tôi xin hỏi anh chị em: Đã bao lâu từ ngày xa quê, anh, chị, em đã đón giao thừa cùng bố mẹ? Vâng, thưa anh chị em, tôi biết giờ phút này, mọi người rất nôn nao được về quê. Người thì đã chuẩn bị xong mọi thứ. Người thì mới lên dự định. Nhưng trong số đó vẫn còn có một vài người lại ham công tiếc việc, mà không về quê đón Tết. Không phải vì điều kiện không cho phép chúng ta về, nhưng chính vì phù du, tiền bạc đã níu chân chúng ta. Vâng thưa quý ông bà và anh chị em, tôi xin được hỏi them: Mọi người còn được gặp ba mẹ mình bao nhiêu lần nữa? Mỗi năm các bạn chỉ về quê có vài ngày Tết. Mỗi lần như thế, các bạn đã dành hết thời gian cho gia đình mình chưa? Có thể, bạn sẽ gặp được ba mẹ mình năm lần, mười lần, thậm chí là hai mươi lần và hơn nữa. Điều đó thì chỉ có Chúa mới nắm rõ. Còn điều trước mắt bây giờ là các bạn phải báo hiếu với người đã có công sinh thành dưỡng dục ta. Họ mong con mình mãi mãi vững tin vào Thiên Chúa và luôn giữ được tấm lòng trong sạch. Giờ đây xin quý ông bà và anh chị em đứng lên để tuyên xưng đức tin”.
Hắn chết lặng, tự nhủ với bản thân: “Chúa ơi, phải chăng con đã sai?”. Hắn còn gặp được ba mẹ mình bao nhiêu lần nữa chứ? Sao hắn có thể quên được sự lao tâm khổ trí của ba mẹ hắn. Bỗng dưng hắn thấy nhớ nhà. Ai đã lôi kéo hắn về ư? Hay do bài giảng của Cha hôm nay làm hắn thức tỉnh. Không, đó là vì lương tâm, trí nghĩ hắn đã trỗi dậy bởi sự dẫn dắt của Chúa.
- Này cháu, cháu về đâu?- Bác xe ôm đang chờ câu trả lời từ hắn.
- Dạ bác, bác cho con tới bến xe.
Chuyến xe hắn đi là chuyến xe cuối cùng trong ngày. Chuyến xe chở nỗi nhớ của hắn đã cố gắng chôn giấu hai năm nay. Hắn nhớ ba mẹ, nhớ em gái. Lòng hắn bừng lên ngọn lửa háo hức.
Xe bắt đầu chạy, chợt có cơn gió lùa qua khe cửa sổ làm mát lòng người xa xứ. Hắn ngủ thiếp đi, để sớm mai tỉnh dậy là làng quê yêu dấu, nơi mà hắn đã từng chôn giấu tuổi thơ…

hình minh họa


BA NHÂN VẬT TRONG CÂU CHUYỆN CỦA TÔI

Thời gian đầu lên kiếm sống ở Sài Gòn, mẹ tôi và anh chị của tôi phải CHIA NHAU RA, TRỌ nhờ nhà MẤY NGƯỜI BÀ CON HỌ HÀNG. Thế cũng còn may, chứ tiền vốn làm ăn còn phải vay mượn, tiền đâu mà thuê nhà! Sau hai năm, công việc làm ăn có chiều hướng phát triển, mẹ tôi không dám làm phiền họ hàng mãi nên bà đã âm thầm tìm cách mua nhà.

Bà thấy người ta treo bảng bán nhà, nhắm thấy căn nhà nhỏ lụp xụp, mẹ tôi mới dám hỏi vào xem. Không ngờ căn nhà mặt tiền rộng có 3 thước, mà bước vào thì lại rất lớn. Nó dài hơn 26 thước, có chỗ bề ngang rộng tới hơn 6 thước. Hậu căn nhà tóp lại chỉ còn 4 thước, người bán nhà bảo thế vẫn là nở hậu. Mẹ tôi thì chả tin kiêng gì, bà chỉ mong sao kiếm được chỗ chui ra, chui vào là tạ ơn Chúa rồi. Bà nhẩm tính trong đầu “Hiện giờ mình chỉ có hai chỉ vàng trong tay, thôi kệ, cứ hỏi mua, rồi tính sau”. Chủ bán nhà kêu giá căn nhà là 6,5 lượng vàng, mẹ tôi mừng quýnh, đánh liều đặt cọc luôn hai chỉ vàng mà chưa biết sẽ vay mượn ra sao cho đủ số vàng. Mấy ngày sau, mẹ tôi trở lại để nghe ngóng tình hình, chủ căn nhà ấy thương lượng: “Tôi trả lại cọc cho chị và cho chị được lời năm chỉ, chị bằng lòng không?” Đầu óc mẹ tôi nhanh lắm, bà biết ngay chủ nhà muốn thối lui để bán cho người khác với giá cao hơn. Bà nhất định không chịu, và buộc chủ nhà phải thực hiện như các bước đã thỏa thuận với nhau trong giao kèo. Khoảng thời gian chờ đợi làm giấy tờ, mẹ tôi phải chạy vạy khắp nơi để vay mượn cho đủ số vàng.


Mẹ tôi làm bất cứ việc gì lớn nhỏ cũng bảo mấy chị em chúng tôi cùng cầu nguyện với bà, “nếu đẹp lòng Chúa thì Chúa ban cho, còn không thì xin Chúa phá đi cho”. Đó là ngôn ngữ của bà, một người phụ nữ hết lòng tin tưởng vào Thiên Chúa. Lần này cũng vậy, mẹ tôi vẫn với cung cách cầu nguyện ấy, vẫn thanh thản làm những công việc thường ngày. Cuối cùng, mẹ tôi cũng mua được căn nhà đó! Ngày gia đình tôi dọn về nhà mới, tôi ngỡ mình đang mơ, vì không thể nào tin nổi mẹ có thể vay được số vàng lớn đến thế. Đó là vào khoảng năm 1990, tình hình kinh tế trong nước đã mở cửa, Chúa cho mẹ tôi làm ăn được lắm.

Có ở rồi mới biết, căn nhà tuy rộng rãi nhưng rất bất tiện. Ban ngày thì nóng như thiêu, mưa thì dột, nền nhà lở lói chỗ thì xi-măng chỗ thì lòi cả đất cát. Chúng tôi chịu cực đã quen, điều đó không thành vấn đề. Vấn đề ở chỗ, căn nhà Nằm trong một con hẻm ngoằn ngoèo, rất khó tìm, khách giao dịch làm ăn nhiều người không kiếm nổi nhà, thật là bất tiện. Tôi nhớ cái đận tết Đoan ngọ năm ấy, mẹ tôi sai người anh rể và đứa em trai út của tôi đi công chuyện cho bà. Mẹ tôi ở nhà cứ chờ cửa hai người, gần nửa đêm mà vẫn chẳng thấy về, sốt ruột lắm. Rồi có tiếng người đập cửa ầm ầm, tiếng hỏi từ ngoài vọng vào “Có phải nhà anh Hòa, anh Tân đấy không?” Nghe thế, mẹ tôi mở cửa ra xem có việc gì. Đó là người đạp xích-lô đến báo tin anh rể và em trai tôi bị đụng xe. Anh ta bảo “Tôi đi tìm nhà bác gần ba tiếng đồng hồ rồi đó, nhà sao mà khó tìm ghê! Hai người con bác bị đụng xe, tôi chở họ vào cấp cứu ở bệnh viện Chợ Rẫy, họ bị thương nặng lắm. May thằng nhỏ còn tỉnh nhờ tôi về tìm địa chỉ này báo cho bác.” Mẹ tôi trả công anh ta rồi vội vã vào bệnh viện. Sau cái đận ấy, mẹ tôi lại muốn đổi nhà. Bà cũng gân lắm, vừa mới trả hết nợ cho căn nhà đang ở, đã lăm le kiếm mua một căn khá hơn.

Bà ngó ngang, ngó dọc rồi chấm một căn nhà ở chợ Ông Hoàng. Chủ nhà kêu giá là 16 lượng vàng, tôi đi theo mẹ xem nhà , hai mẹ con thì thầm với nhau nhà này cũng đáng mua lắm. Mẹ tôi về bàn bạc với bố tôi, căn nhà ấy quay ra mặt chợ buôn bán nhỏ cũng đủ sống. Lại nữa, làm ăn gì cũng thuận tiện hơn. Ngặt nỗi, mẹ tôi tính sai một nước cờ, bà tưởng sẽ dễ dàng bán căn nhà “bụng chửa”. Nào ngờ đã có mấy người đặt cọc rồi, lại khóc lóc đòi cọc. Mẹ tôi vốn hiền lành cũng chả bắt họ phải đền bồi gì. “Bụng chửa” là cái tên tôi đặt cho căn nhà chúng tôi đang ở. Người ta thấy gia đình tôi làm ăn có phần sáng sủa, bảo nhà bụng chửa đẻ ra tiền. Mẹ tôi chỉ cười, trong lòng bà vẫn luôn tin vào “làm bởi bay, mà cho bởi Ta”.

Lại nói đến ông chủ nhà ở chợ Ông Hoàng, ông ta là một chủ tiệm thuốc bắc gia truyền người Hoa. Cái nhà mà mẹ tôi đang nhắm mua đã từng vang bóng một thời, đời cha ông ta bán thuốc rất mát tay, chắc kiếm cũng khá. Ông chủ nhà này ăn chơi, nhảy đầm đã quen, nay thời buổi thay đổi, thuốc bắc không còn chuộng, ông ta chỉ còn cái vỏ bề ngoài, căn nhà đã đem cầm cố chẳng bán cho ai được. Hai người, ông chủ tiệm thuốc và mẹ tôi, cùng ở vào thế bí. Nghe nói mẹ tôi có căn nhà “bụng chửa”, ông ta đòi coi nhà, gọi cả thầy địa lý đến coi, ông ấy tin rằng nhà “bụng chửa” sẽ đẻ ra tiền. Một cuộc trao đổi diễn ra, ông ta đề nghị đổi nhà cho mẹ tôi, chúng tôi chỉ phải các thêm 8 lượng vàng. Thấy cũng có lời, mẹ tôi bằng lòng ngay. Lại một cuộc chạy vạy để vay mượn, vì tất cả vốn liếng mẹ tôi có chỉ là căn nhà “bụng chửa”. Nhưng lần này thì dễ dàng hơn, vì công việc làm ăn của gia đình tôi lúc ấy hứa hẹn sẽ sớm trả được nợ.

Ngày dọn sang nhà mới, tôi là người cuối cùng rời khỏi nhà cũ. Thấy ông chủ đổi nhà cho mẹ tôi săm soi đo bề rộng của cửa ra vào căn nhà “bụng chửa”, tôi hỏi:
- Anh đo cửa làm gì vậy:?
- Tôi chuẩn bị sửa cái cửa này nhỏ lại, thầy địa lý nói như vậy làm ăn mới khá!

Có người trong giới buôn bán biết căn nhà mẹ tôi mới dọn sang trước đây đã từng bị cầm cố, hỏi mẹ tôi: “Từ hồi dọn sang nhà mới, bác làm ăn ra sao?”. Mẹ tôi nói “Buôn bán thì có chuyến lời, có chuyến lỗ chớ!” Gia đình tôi dọn đến chợ Ông Hoàng ở được sáu tháng thì cơn sốt nhà đất ở Sài Gòn bùng nổ. Khi số vàng mẹ tôi vay mua nhà còn chưa trả xong, có người đã đánh giá trị nhà tôi lên đến hơn 40 lượng vàng. Công việc làm ăn của chúng tôi cũng tấp nập hẳn lên. Bấy giờ, gia đình tôi đang ở trong một căn nhà cũng tạm gọi là cao cấp hơn so với trước.

Nợ rồi cũng trả xong, mẹ tôi mở một tiệm thuốc Tây ngay trước cửa nhà, gọi là để tôi buôn bán đỡ buồn. Lúc ấy, sức khỏe tôi suy kém, không thể xông xáo ra ngoài làm ăn được nữa, tôi ngồi tại nhà bán thuốc Tây lai rai qua ngày. Chợ trước cửa nhà tôi chỉ họp vào buổi sáng, buổi chiều con đường qua lại trước cửa nhà tôi vắng hắt hiu. Những buổi tối, tôi thường ngồi ngó sang quán café cóc phía đối diện. Buổi tối, quán không có khách, thường chỉ có một người đàn ông đã ngoại thất tuần ngồi ngó ra đường. Đầu ông ta chỉ còn lưa thưa vài cọng tóc, mặc có mỗi cái xà-lỏn, hiếm khi tôi thấy ông ta mặc áo. 
Khuya đến, bàn ghế trong quán được xếp chồng gọn ghẽ, ông mắc mùng giữa quán nằm ngủ. Tôi tưởng ông ta là người nhà của chủ quán, ngủ ở đó để trông coi cho tiện. Nhưng người ta cười bảo “Quán có cái cóc khô gì mà coi, chủ quán cho ổng ngủ nhờ đó chớ!” Tôi tò mò thì được biết, ông ta chính là người trước đây đã từng xây dựng nên cái chợ này. Ông ta tên là Hoàng, hồi còn sở Mỹ trước giải phóng miền Nam, ông từng trúng số độc đắc. Tiền đó ông đầu tư vào thầu rác Mỹ, mua đất. Khu đất ở chợ Ông Hoàng này trước kia là vùng ao hồ, ông thuê công nhân đổ rác, rồi xây thành khu chung cư chợ Ông Hoàng này. Thì ra chỗ tôi đang ngồi trước kia lại là một vùng ao hồ nước đọng. Cuộc đời ông Hoàng cũng thay đổi như cái vùng đất này vậy, có chăng là hai sự thay đổi đó theo hai hướng khác nhau. Ông Hoàng trở nên giàu có hơn sau khi bán các căn nhà chung cư cho người dân quanh vùng. Ông lấy vợ Hai, vợ Ba rồi vợ Tư. Mỗi bà một đàn con, một cơ ngơi hẳn hòi. Thế sự xoay vần, khi ông không còn tiền, chẳng bà nào chịu chứa ông chồng già. Con ông thì đứa này nhường cho đứa nọ quyền chăm sóc ông. Cuối cùng, thấy ông lang thang không nơi nương tựa, chủ quán café thương tình cho ông ăn nhờ, ở tạm.

Những năm ấy đã bớt khó khăn, người ta bắt đầu xây dựng nhà cửa lại cho khỏi dột nát. Sau gần hai chục năm giải phóng, người ta tùy tiện sửa các con đường trước nhà cho cao, cho sạch. Con đường chợ chạy ngang qua trước nhà tôi cũng được đổ xà-bần hết lớp này, đến lớp khác. Nhà tôi nằm giữa một khu xây liên kế, nhà nào như nhà nấy, có một lầu lửng và một lầu chạy suốt. Đường đổ lên cao bao nhiêu, thì nền nhà cũng phải lên bấy nhiêu. Khi tôi đến ở nhà này, nền nhà đã được nâng lên cả hơn một thước, người cao lớn đứng thẳng gần chạm đầu với trần dưới lầu lửng. Cuối cùng, nền nhà thấp hơn mặt đường đến 6 tấc, phải đắp đê ngay giữa thành phố. Trời mưa nước ngập đầy nhà, sau khi nước ngoài đường rút đi, cả nhà phải xúm vào tát nước mấy tiếng đồng hồ mới xong. Mùa mưa cực lắm, có năm suốt mấy tuần lễ gia đình tôi rút hết mọi sinh hoạt lên cái lầu lửng, ở dưới nhà phải bắc cầu mà đi. Việc đi toa-lét thì khỏi phải nói. Nhưng gia đình tôi không cô đơn chịu cảnh ấy, mấy trăm gia đình thuộc khu chung cư chợ Ông Hoàng đều thế cả. Có lúc tôi tiếc cái nhà “bụng chửa”, cái nhà ấy ở dốc Ông Địa cao ráo, chẳng bao giờ ngập lụt.

Nhớ cái nhà “BỤNG CHỬA”, TÔI LẠI THOÁNG NGHĨ VỀ ÔNG CHỦ ĐÃ ĐỔI NHÀ CHO MẸ TÔI. Có lần vợ ông ấy đi chợ ngang qua nhà tôi, bà ấy ghé vào kể chuyện gia đình. Bà khoe “ÔNG xã chị ĐÃ sửa cái nhà ấy hết 2 lượng vàng, làm bữa tiệc thôi nôi cho thằng con trai hết 2 lượng nữa. Thầy bói nói sinh thằng này ra, anh chị làm ăn tiền vô như nước. Nó là quý tử của anh chị.”Tiền vô như nước đâu không thấy, chỉ nghe ít lâu sau ông ấy phải bán cái nhà “bụng chửa”, để mua một căn nhà lợp tôn ở vùng đất nông nghiệp mới chuyển đổi thành thổ cư. Còn mẹ tôi tuy có tiếc cái nhà ở chợ dễ làm ăn, song cũng phải tính đến chuyện bán nhà đi chỗ khác, vì quá ngán cái cảnh tát nước sau mỗi một trận mưa.

Khi gia đình tôi chuẩn bị dọn nhà lần nữa, thì ông Hoàng qua đời. Ông chết cô đơn tại quán café trong một đêm mưa gió lầy lội, không một người thân thích.

Vĩnh biệt ông Hoàng!

Chúng tôi về sống trong căn nhà mới ở giáo xứ Tân Trang vào giữa mùa hè 1997. Căn nhà gia đình tôi đang ở hiện nay rất thuận tiện. Bố mẹ tôi chỉ đi bộ mất ba phút là ra đến nhà thờ. Từ nhà tôi ra chợ mất độ dăm bảy phút. Trường học cũng khá gần, nhà nằm ngay phía sau lưng trường, con cháu có đi học ghé vào thăm ông bà chỉ mất hai phút. Nhà tôi ở trong một cái hẻm cụt, khá an ninh. Bước ra khỏi cái hẻm này, sang bên kia đường là “Trung tâm phục hồi chức năng trẻ bại liệt”, ở đó có một khoảng đất rất rộng, mỗi sáng bố mẹ tôi thường tập thể dục tại đó. Mẹ tôi bây giờ không phải chạy vạy kiếm ăn nữa, bà cùng với chồng sớm tối đọc kinh cầu nguyện. Cứ vào 3 giờ chiều, hai ông bà lại ngồi tại phòng khách đọc tràng chuỗi kinh Lòng Chúa Thương Xót, và cùng nhau đọc Thánh Vịnh. Tôi cảm thấy hạnh phúc thay cho bố mẹ tôi, một sự bình an không gì có thể mua nổi! Sự bình an phẳng lặng tỏa ra từ tiếng đọc kinh đều đều của bố mẹ tôi. Mẹ tôi bảo “Bây giờ mẹ chẳng thiết tha gì của cải, chỉ mong mỗi ngày còn đi được đến nhà thờ phụng sự Chúa, đi chợ nấu ăn phục vụ mọi người, thế là mẹ mãn nguyện rồi!”

Ba nhân vật trong câu chuyện của tôi: mẹ tôi, ông chủ tiệm thuốc và ông Hoàng đã cho tôi một kết luận giống như mẹ tôi đã từng nói “làm bởi bay mà cho bởi Ta”. Ông Hoàng thì đã nằm sâu trong lòng đất, hương hồn còn chưa biết về đâu; mẹ tôi thì xác tín rằng bà sẽ về với Chúa; còn ông chủ tiệm thuốc thì chẳng biết bây giờ có tin vào thầy địa lý nữa không.

4/7/2011
Vũ Thủy
Nguồn: http://www.dunglac.info/index.php?m=home&v=detail&ia=18529