Ở các nước thuộc Âu Châu, bánh mì là thực phẩm chính giống như cơm gạo của người Á Châu, nên có rất nhiều phong tục cổ truyền được tượng trưng qua chiếc bánh của ngày lễ Phục Sinh.

Lấy thí dụ điển hình. Ở tỉnh Sardina nước Ý, bánh mì ảnh hưởng đến một phần diễn tiến sinh hoạt của xã hội. Thực phẩm quan trọng nhất của Sardina cũng như trên hầu hết nước Ý là bánh mì. Bánh mì liên quan đến kinh tế,chính trị, xã hội, mỹ thuật, biểu tượng và sức khỏe.

Người đàn bà Ý khi lập gia đình rồi, họ hay làm những chiếc bánh mì có hình thập tự tượng trưng cho sự đóng đanh của Chúa Giêsu. Họ cùng chồng ăn chung chiếc bánh này, là cùng chia chung những khó khăn, cùng nhau ghé vai vác gánh nặng của đời sống.

Người Ý làm bánh Phục Sinh không phải chỉ là một chiếc bánh ngọt có trang trí bằng hình những bông hoa, con chiên hay con thỏ đơn sơ, chiếc bánh Phục Sinh của họ còn mang rất nặng ý nghĩa tôn giáo.

Ở bên Anh, người ta tin một chiếc bánh mì làm trong ngày Thứ Sáu Tuần Thánh (Good Friday) sẽ cứng hơn và như thế sẽ che chở những tai nạn về hỏa hoạn cho nguyên một năm. Thủy thủ cũng thích mang theo bên mình chiếc bánh mì của ngày Thứ Sáu này để tránh vỡ tầu, tránh tai nạn ngoài khơi. Nhà nông vùi bánh vào khạp đựng khoai, bắp để chuột thấy chiếc bánh này sẽ không dám vào ăn và sau cùng là có khi đau ốm họ bẻ một miếng của cái bánh cứng ngắc này, tán thành bột, hòa với nước uống thay thuốc, và tin là bệnh gì cũng khỏi.

Cũng người Anh, một chiếc bánh mì có hình Thánh Giá được làm vào ngày Thứ Sáu Tuần Thánh đem treo trước của nhà trong ngày đó sẽ tránh được điều xấu nguyên năm.

Bột trộn làm bánh hay bánh làm xong vào ngày Thứ Sáu sẽ không mốc và hư dễ dàng. Mấy bà nội trợ tin rằng, cứ để đó không hư được đâu. Thứ sáu mùa chay mà!

Một phong tục cổ truyền rất dáng yêu của phụ nữ Ukrainian. Khi nàng làm bánh Phục Sinh Ukrainian Paska, nàng phải giữ lòng tinh khiết, và ngôi nhà phải hoàn toàn im lặng. Chồng hoặc một người anh trai nào của nàng phải đứng canh ở trước của không cho ai ghé vào nhà khi bánh ở trong lò. Nàng không muốn một đôi mắt không được thánh thiện nhìn vào chiếc bánh đang nướng của nàng, nó sẽ đem mất đi những thịnh vượng của cả gia đình trong năm tới.

Hôm qua Thứ Sáu Tuần Thánh, chúng tôi sau khi ở nhà thờ về có mời mấy người bạn ghé nhà ăn bữa cháo chay, chúng tôi được một ông bạn người Ý mang đến cho một chiếc bánh để cuối tuần ăn mừng lễ Phục Sinh. Chiếc bánh chính ông làm lấy bằng công thức gia truyền của mẹ ông để lại.

Đó là một chiếc Bánh Phục Sinh vừa lạ vừa đẹp.

Tôi nói nhỏ với chồng, người tha hương nào cũng muốn đem văn hóa ẩm thực của mình giới thiệu với cộng đồng khác. Nhưng khi nhìn vào chiếc bánh tôi linh cảm ngay được chiếc bánh này còn nói lên một điều gì trên cả văn hóa ẩm thực của người Ý. Bằng giọng nói ấm áp, từ tốn, chúng tôi được ông cắt nghĩa về chiếc Pane di pasqua của người Ý mang những ý nghĩa như sau:

Pane di pasqua (Ý)

Bánh Phục Sinh này cũng làm bằng bột mì, men nổi như các bánh mì thông thường khác nhưng có cho thêm rượu. Bánh hình tròn, có ba quả trứng nhuộm mầu xanh, đỏ còn để nguyên cả vỏ đặt vào cái vòng tròn đó, trên mỗi quả trứng, có bột vắt ngang hình chữ thập. Hình tròn của cả chiếc bánh tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu (Never ending love). Ba quả trứng tượng trưng cho Ba Ngôi (Trynity): Ngôi Cha, Ngôi Con và Thánh Thần. Mỗi quả trứng lại có ba phần: phần vỏ ngoài cùng là Chúa Thánh Thần (Holy Spirit); lòng trắng trứng là Chúa Giêsu (Christ); lòng đỏ là Chúa Cha (God). Bột bánh có hình chữ thập vắt trên quả trứng tượng trưng cho sự Phục Sinh, Chúa Chết và Sống lại. Nguyên cả chiếc bánh tượng trưng cho lễ Vượt Qua (Passover) trong bánh có rượu và bột nổi để ôm những quả trứng cho được khít khao.

Tôi chưa hề được nghe ai giảng cho nghe về một chiếc bánh đầy biểu tượng tôn giáo như thế.

Bánh mì là biểu tượng của đời sống, người nông dân Ý có câu ngạn ngữ: “Người nào có bánh mì thì không bao giờ chết - Chie hat pane mai non morit.” Phải chăng đó chính là họ lập lại lời của Chúa: “Ta là bánh hằng sống”

Mỗi khi xem bức tranh vẽ lại bữa Tiệc Ly của Chúa với mười hai tông đồ tôi thường hình dung lại hình ảnh của Chúa bẻ bánh ra chia cho các môn đệ ở căn phòng Tiệc Ly trên núi Zion trong thành Jerusalem với câu nói: 

“Hãy lấy ăn đi, ( bánh) này là thân thể ta đã vỡ ra vì các ngươi”

Còn hình ảnh nào cảm động bằng hình ảnh so sánh giữa ổ bánh mì bẻ vụn ra từng mảnh nhỏ chia cho các tông đồ để nuôi sống phần xác và thân thể Chúa vỡ ra từng mảnh để cứu vớt phần hồn của nhân loại.

Mỗi khi tôi ăn món bánh mì chấm với dầu olive của người Ý, cầm ổ bánh mì bẻ ra từng mảnh nhỏ, tôi cũng liên tưởng đến câu nói hơn hai ngàn năm của Chúa.



Chúng ta vẫn được nghe ở những bài đọc trong thánh lễ hàng ngày, hàng tuần về những ổ bánh được nhân lên hàng ngàn lần khi Chúa làm phép lạ để phân phát đầy đủ cho người đi theo Chúa nghe giảng dậy đã được các thánh ghi lại trong phúc âm.

Như vậy dù ở thời điểm nào, bánh mì thật sự là một trong những thực phẩm quan trọng cho sự sống, còn. Nhưng một danh nhân đã nói “Người ta không phải chỉ sống bằng bánh mì”

Tôi tin như vậy, tôi ăn bánh mì (hay cơm) để nuôi sống phần thân thể, nhưng phần linh hồn Chúa đã hà hơi vào thể xác tôi thì tôi phải cần đến chính thức ăn của Người. Tôi cần “Bánh Hằng Sống”.


Mùa Phục Sinh 2008

Trần Mộng Tú

Tài Liệu Tham Khảo: Wikipedia , Holidays Symbols and Customs (Sue Ellen Thompson)


trăng thập tự

Kết quả hình ảnh cho Crucified Jesus of John of the Cross

GIOAN THÁNH GIÁ

Người nhìn thập giá từ trên xuống,
Thấy biển lòng Cha ngập vũ hoàn,
Thấy hạt miến vùi sâu đáy ruộng,
Nghe lòng hòa nhịp giữa tân toan.

BẢN TIN EMMAUS
(Lc 24,33-35)
Lòng rộn ràng ngây ngất:
Phải báo tin cho nhau
Những tin tức mới nhất,
Những tin từ Emmau.
Bước ta nhanh hơn chạy,
Hãy vội thêm lên nào !
Ta về dựng họ dậy,
Tất cả sẽ xôn xao !
Tôi đẩy cửa vào trong:
Cả nhà đèn thắp sáng,
Ai nấy đang nức lòng,
Đang huyên thuyên bàn tán.
Một người cất tiếng nói:
-Hai bạn có biết không?
Chúa chết rồi sống lại,
Mới gặp Kêpha xong.
Tôi nghe mà chưng hửng:
Thiên hạ biết hết rồi !
Mình là anh về muộn
Thôi kiếm chỗ mà ngồi.
Kiếm một chỗ phía sau
Cho thấm gàu nước lạnh !
Tin đến từ Hội Thánh
Luôn sớm hơn Emmau.
Tôi ngước nhìn Kêpha:
Anh trầm ngâm lặng lẽ.
Anh quy tụ cả nhà
Thật khiêm nhường nhỏ bé !
Theo ánh mắt Kêpha
Mọi người nhìn bỡ ngỡ:
Chúa đã đứng giữa nhà:
- Chính Thầy đây, đừng sợ !




CHÚA PHỤC SINH VỚI BÀ MẸ BUÔN GÁNH BÁN BƯNG
(Kính tặng mẹ tôi và những chứng nhân phụ nữ âm thầm)


Những ngày nầy xếp lại đôi quang gánh,
Con thảnh thơi mừng Tam Nhật Vượt qua.
Nghỉ bán vài ngày cũng thấy xót xa,
Chúa biết “tay làm hàm nhai” mà, phận khổ !

Dự lễ Tiệc Ly mà chợt lòng tủi hổ,
Bực mấy Tông đồ được Chúa rửa chân !
Bài học nầy Chúa dạy suốt hai ngàn năm,
Nhưng được bao nhiêu “thuộc bài tới bến” ?

Phận đàn bà đâu được đồng bàn Tiệc Thánh,
“Xức chân Thầy” thì có,
Chứ làm gì mong được “Chúa rửa chân” !
Nhưng “đàng Thánh Giá” thì phụ nữ chúng con,
Lẽo đẽo theo Thầy đến cùng trên núi Sọ !

Có phải chăng vì những ân tình đó,
Mà hừng đông ngày “thứ nhất trong tuần”,
Phụ nữ như con, phận “buôn gánh bán bưng”,
Được chọn để mang Tin Mừng sống lại ?

Nhìn ánh nến Đêm Vọng trên tay bừng cháy,
Con chợt thấy đời bao nẻo đêm đen !
Nến đời con giữa gió bụi bon chen,
Không biết được bao lâu rồi lịm tắt ?

Phục sinh nầy,
Con chỉ xin Chúa lau khô dòng nước mắt,
Trên bao nhiêu gương mặt phụ nữ chúng con.
Nghèo khó, đắng cay, bị đối xử bạo tàn…
Bạo lực gia đình, rẻ khinh ngoài xã hội…!

Riêng phần con, phận “buôn gánh bán bưng” tăm tối,
Chỉ mong từng ngày, như cô Ma-đa-lê-na,
Cho dẫu ngập tràn khổ ải đắng cay,
Vẫn hát mãi trong tim lời “tôi đã thấy Chúa” !

Phục sinh 2018

Cha và con 

NHỚ BA! 

(Mã số: 18-059) 

Mỗi dịp hè về ai cũng muốn được nghỉ ngơi sau những tháng ngày vật lộn vất vả ở nơi đất khách quê người, là động lực để chúng tôi biết cố gắng hoàn thành tốt kì thi cuối năm. 

Tôi cũng vậy, hè gần tới tôi luôn tự nhủ với bản thân: “Cố gắng lên mày, chỉ còn những môn này nữa thôi mày sẽ được nghỉ ngơi cùng gia đình”. Nhưng nó không thuận lợi như tôi nghĩ, không chỉ lo việc học hành, tôi còn phải suy nghĩ lo toan về gia đình.Tôi nhớ cái hè năm ngoái: 

- Alo! 

- Dạ… Cho con hỏi ai đây? 

- Ba đây! Con có khỏe không? Học hành sao rồi? Con đã được nghỉ hè chưa?- Ba tôi hỏi một lèo khiến tôi không kịp trả lời. 

- A… Ba về rồi à? Ba khỏe không? Con đang ôn thi chưa xong ba à! 

Nghe tới đó giọng ba tôi buồn thiu: “Chưa thi xong à? Thi nhanh nhanh về gặp ba, thăm ba cái! Ba chuẩn bị đi làm lại ở Lào rồi”. 

- Ủa, sao ba đi nhanh vậy? Ba về hồi nào mà con không hay? 

- Ba về được hai tuần rồi, ba về giúp mẹ làm mùa, giờ mùa màng cũng xong ba sẽ đi làm tiếp. 

- Dạ giờ con thi chưa xong. Thi xong con sẽ về liền, ba khoan đi ba nhé! 

- Cũng được! Thi nhanh nhanh rồi về gặp ba một lần rồi ba đi. À, mà gọi cả chị Thanh nữa nghe! 

Chị Thanh là chị đi tu ở dòng Phalô. Hè này chị cũng được về và cũng là cái hè lần cuối. Biết tin vậy ba rất muốn gặp chị em tôi. 

Ít hôm sau thấy ba gọi: 

- Alo! Con không về à? 

- Ba! Con đã thi xong đâu, còn một môn nữa, thi xong con sẽ về liền. 

- Hai đứa bây không về ba sẽ đi, có gì qua bên Lào thăm ba cũng được! 

Hôm đó ba làm tôi không kìm được nước mắt, ba cứ nói như sắp sửa sẽ có chuyện gì đó. Thấy tôi khóc, ba không đành lòng nói: 

- Thôi nín đi! Thi xong rồi về, ba chưa đi đâu. 

Nghe vậy tôi cũng yên tâm, nhưng mấy đêm liền tôi không ngừng suy nghĩ… 

Gia đình tôi là vậy, sống tình cảm lắm. Ba đi suốt cả năm nhưng dịp này ba tranh thủ về giúp mẹ làm mùa rồi đi làm tiếp. Một năm trời không gặp chị em tôi ba nhớ lắm, nhưng biết làm sao được, vì cuộc sống, vì miếng cơm manh áo và vì tương lai chúng tôi nữa nên ba lại tiếp tục lên đường. 

Thi cử kết thúc, tôi vội vàng về liền vì sợ ba tôi có chuyện không lành. Nhìn thấy tôi ba mừng lắm. 

- Con mới về à! 

- Dạ chào ba con mới về, nghe ba cứ hối nên thi xong con về liền. 

- Lâu rồi nhớ mấy đứa nên ba hối vậy thôi, thế chị chưa về à con? 

- Dạ chị chưa về được ba à! Ba tính đi làm tiếp à? 

- Ngày mai ba đi. 

- Trời! Gì mà nhanh vậy? Thôi, ba đừng đi làm nữa, ở nhà làm ruộng nương với mẹ cũng được. Con không muốn ba đi làm ăn xa, ba có tuổi rồi nhìn cực lắm!- Vừa nói nước mắt tôi nó cứ buông thả một cách tự do. 

- Ba đi làm còn nuôi mấy đứa đi học nữa chứ! 

Rồi ba kể cho tôi nghe công việc và cuộc sống bên đó. Ba cứ nói: “Làm khỏe lắm, thời tiết dễ chịu hơn nhiều”… Ba nói vậy để tôi bớt phần lo lắng hơn, nhưng thật ra không như vậy. 

Cái hè năm ngoái làm tôi nhớ mãi, nó đã khiến tôi đấu tranh tư tưởng và khóc rất nhiều. Năm đó tôi về là để tiễn chân ba. Mẹ tôi thì khóc vì thấy thương ba, cả mấy chị em nữa nhưng ba không chịu, thấy thương chúng tôi nên ba nhất quyết đi. Tôi về được gặp ba một ngày rồi lại chia tay ba… 

*** 

Thời gian thấm thoát trôi qua, tôi bước qua năm học mới, trưởng thành hơn chút ít. Khi nghe mẹ nói: ‘‘Ba đi làm ở Lào rồi’’, tôi cũng không thấy ngạc nhiên dù tôi luôn là người biết thông tin cuối cùng. Ba mẹ tôi lúc nào cũng sợ tôi lo nên không báo trước. Cái hè năm nay nó khác hẳn năm ngoái. Năm nay cũng vào dịp thi cuối năm, tôi cứ đợi hoài số lạ nào gọi tới coi thử có phải của ba không, nhưng chẳng thấy. Điều này làm tôi cảm thấy yên tâm hơn nhiều vì tôi không phải đấu tranh tư tưởng như mọi năm. Năm nay tôi cũng nghỉ hè muộn và lại cũng được nghỉ hè ít hơn, thời gian ở nhà chẳng được bao nhiêu, nhưng nó lại trở nên động lực cho tôi cố gắng khi sống xa nhà. 

Điều không biết trước nhưng lại gặp nhau, sáng hôm nay tôi về tới nhà thì chiều hôm đó ba tôi cũng về. 

- A! Ba về… Ba về mẹ ơi! 

Đứa em reo lên, rồi nó chạy thẳng vào phòng lay tay tôi thật mạnh. 

- Chị… Chị… Chị ơi! Ba về rồi. 

Tôi đang nằm mơ màng liền quàng dậy rồi chạy theo nó ra khỏi phòng đón Ba. Con bé đưa tin cho tôi là bé út trong nhà, nó tên Yến Nhi. 

- Dạ… Thưa Ba con mới về hồi sáng. 

Ba tôi quay lại nhìn hai chị em, vì lúc đó ba đang đứng nói chuyện với mẹ còn chị em tôi đứng phía sau. 

- À… Con cũng mới về à? 

- Dạ.... 

Nói xong người tôi đứng hình hồi lâu khi nhìn thấy ba mặt mày, chân tay gầy guộc, làn da đen sạm, nhăn nheo vì tuổi tác và với khí hậu nóng, nắng. Nhìn thấy ba vậy tôi không dám hỏi gì thêm vì lúc này lòng tôi như thắt lại, miệng cứng đơ! Khi thấy ba vậy tôi xót vô cùng, chưa lần nào tôi thấy ba hóa thân như vậy. 

Tôi gạt bỏ suy nghĩ qua một bên rồi tiếp tục ngồi nói chuyện với ba mẹ. Nhìn ba cứ loay hoay bên túi đồ rồi ba đưa cho mẹ số tiền ba làm được trong năm, ba nói: 

- Lần này mua cho cái Hoa dây chuyền bạc để nó chống chịu gió độc vì thấy nó lúc nào cũng cảm cúm suốt. 

- A… Con cám ơn ba, đây cũng là món quà sinh nhật cho con luôn ba heng, ít hôm nữa sinh nhật con rồi. 

- Thật hả!... Ba xin lỗi, lo đi làm có nhớ gì sinh nhật đứa mô đâu… 

Ba tôi nói vậy cho tôi đỡ buồn chứ ba có lúc nào nhớ sinh nhật của chị em tôi đâu. Bạn biết không, ở quê mấy khi có làm sinh nhật hay có quà sinh nhật đâu. Mỗi lần tới sinh nhật của nhau chúng tôi cứ nói đùa với ba mẹ: 

- Ba mẹ! Hôm nay là sinh nhật của bé út mình làm sinh nhật cho nó đi! 

Ba tôi cười bảo: 

- Có con trâu ngoài kia, ra bắt vào làm thịt để tổ chức sinh nhật một lần cho mấy đứa luôn không riêng gì cho bé út… 

Rồi chúng tôi lại cùng nhau cười đắc chí. 

Đó là câu nói đùa của ba mẹ mỗi lần chúng tôi nhắc tới chuyện sinh nhật. Ở quê nghèo nơi tôi lấy đâu ra cái bánh sinh nhật, bữa tiệc hay quà cáp… Đến cả gạo ăn có khi còn vay mượn nữa là! Nhưng lần này tôi lại cảm nhận được có quà sinh nhật, đó là món quà từ mồ hôi, nước mắt của ba kiếm về tặng cho tôi. Món quà chẳng đáng giá là bao nhưng đó là sự cố gắng, tình yêu mà ba không chỉ vất vả một năm mà suốt cả thời gian dài. Ba đã cố gắng rất nhiều trong công vệc, vì miếng cơm manh áo cho cả nhà, ba đã bất chấp cả tuổi tác… Tôi vẫn luôn nhớ câu mẹ nói: ‘‘Nhớ cố gắng học hành cho tốt, cầu nguyện cho ba… Người ta tuổi này được an nhàn còn ba bây thì vẫn cọ lưng kiếm tiền!”. 

‘‘Đã nghèo còn gặp cái eo’’! Lần này ba về mổ mắt, mắt chưa mổ ba lại tiếp tục tính toán đi làm tích góp tiền lo cho chị em tôi, đặc biệt cho bà chị sắp tới khấn dòng. Ba mẹ tôi sợ tới ngày đó lo không kịp thì tội cho chị, gia đình… 

Cuộc sống gia đình ngày càng éo le, eo hẹp hơn nhiều. Ba mẹ lớn tuổi, chúng tôi còn ăn học, cuộc sống luôn chìm đắm trong lo âu cho ngày mai, cho từng ngày sống... Dù thế nhưng ba mẹ luôn hi sinh vì chúng con. Cám ơn ba mẹ đã cho con cảm nhận được tình yêu gia đình, luôn dạy dỗ, nhắc nhở chúng con rằng: ‘‘Đói cho sạch, rách cho thơm’’. Cám ơn ba mẹ vì tất cả. Đó là những kỉ niệm mỗi khi hè về đã in sâu trong tâm trí tôi: ‘‘Hè về con lại nhớ…’’

GÓT MÒN 



(Mã số: 18-058)

Tiếng chân chạy uỳnh uỵch, làm hai mẹ con giật mình, ngưng dọn dẹp để nhìn xem chuyện gì. Chàng con trai, tay cầm cây gậy đang giơ cao, sẵn sàng giáng xuống. Cơn giận cháy nghi ngút, khiến anh không kìm nổi. Tiếng thét vang lên như kẻ khát máu nhìn thấy kẻ thù sau mười năm tìm kiếm: 

- Đồ chó, tao mà thấy mày, thì tao giết… 

Bà mẹ liền hỏi với giọng điệu bình thản, chẳng mong câu trả lời: 

- Có chuyện gì, mà mày nổi khùng lên như vậy? 

Vì bà quá quen với những cơn nổi khùng chẳng ra đâu vào đâu của cậu con trai. Sinh cậu ra là con út trong nhà mười hai người con. Bà hiểu từng đứa nhưng đứa út là thằng Thêm khùng này thì bà chẳng hiểu chút nào. Tính tình nó khác thường, khác thường thế nào thì bà cũng không diễn đạt thành lời được. Hơn nữa bà cũng không muốn kể xấu con trai mình, dù sao cũng do mình dứt ruột đẻ ra. Nhưng trong một lần bà tắm cho cậu, khi cậu được khoảng mười tuổi, thì bà phát hiện hai gót chân cậu không tròn trịa bình thường mà bị vẹt một góc phía ngoài. 

Bà ngạc nhiên hỏi Thêm. 

- Sao hai gót chân con lại mòn hẳn một góc như vậy? 

Câu hỏi vừa dứt, cậu con trai đang đứng tắm tồng ngồng liền khóc toáng lên và nằm lăn ra sân giếng khóc như bị trời đánh. Hai chân cậu thì đạp xuống nền sân, khiến nền sân mòn sâu xuống thành hai cái rãnh. Bà mẹ đành để mặc cậu, vì biết chẳng thể dỗ dành được. 

Vào trong nhà, nhìn con khóc, bà thầm hiểu tại sao gót chân cậu mòn. Từ khi cậu biết khóc, khi gặp chuyện gì không như ý, từ chỗ ngồi hắn thích mà lỡ bị ai ngồi mất; hay chuyện mất một cái kẹo không rõ ai lấy; hoặc đến chuyện chẳng may cậu dẫm vào bãi cứt chó trên đường… cậu lập tức ngồi xuống khóc, và mài hai gót chân xuống nền từ một đến vài tiếng đồng hồ, kể cả không cần ăn. 

Bà mẹ thản nhiên bao nhiêu thì cô con dâu tốt bụng lại ngạc nhiên và cảm thấy thương cho anh chồng bấy nhiêu. Cô vốn xuất thân từ gia đình không giàu nhưng rất hiền lành, từ nhỏ cô không thấy gia đình cô to tiếng một lời, ai cũng nhẹ nhàng, tốt bụng, vui vẻ yêu thương nhau đến nỗi cả xóm làng đều quý mến và đặt cho cái tên là gia đình Nazareth kiểu mẫu của giáo xứ. Họ giải thích vì gia đình đó duy trì việc đọc kinh tối hàng ngày, nên được nhiều ơn như vậy. Ai cũng nghĩ là đúng, khi nhìn vào sự hạnh phúc của gia đình cô. Nhưng tính ra, cả giáo xứ 700 hộ gia đình này, thì chẳng gia đình nào duy trì được sự tốt đẹp đó. Họ vịn ra trăm triệu lý do để không làm được. 

Lòng tốt bụng tự nhiên khiến cô tiến lại gần anh và nhẹ nhàng nói. 

- Thôi anh ạ, con chó nó đi trốn là nó biết lỗi rồi, anh bỏ qua cho nó, đừng giận dữ nữa… 

Lời chưa dứt, cây gậy trên tay anh đập túi bụi vào người chị. Anh đánh chị như thể đánh con chó mà anh đang không tìm được. Không phân biệt đầu, tay, chân, vừa đánh anh vừa chửi: 

- Đồ chó… đồ chó… 

Mặc dù quen với cảnh anh hay dùng gậy đánh chó, đập cái này cái kia khi tức giận, nhưng hôm nay bà mẹ không ngờ. Không ngờ, nó dám đánh người vợ mới cưới trước đêm tân hôn như đánh một con chó. Bà hoảng hốt, lao tới đẩy đứa con trai ra. Lúc này, những làn roi đã in lên mặt, lên người, tay, chân… nhiều vết sưng rớm máu. 

Người mẹ không ngờ một, thì người vợ trẻ không ngờ gấp ngàn. Cô chỉ còn kịp ôm đầu ngồi quỵ xuống, không kêu la, không chạy, không kháng cự, không khóc vì không kịp hiểu gì mà cũng chẳng biết kháng cự làm sao. 

Người mẹ ôm chầm lấy con dâu liên miệng nói với nước mắt xót xa tuôn chảy. 

- Mẹ xin lỗi con, mẹ xin lỗi… 

Ôm con dâu trong vòng tay, bà ngoái lại quát cậu con trai với giọng đầy oan nghiệt. 

- Trời tru đất diệt mày đi! Đồ lạc loài, mày là người hay là ngợm, có ai trong nhà này như mày không? 

Bà dìu cô vào phòng, thay áo, xoa dầu, vỗ về... trong khi người con dâu thẫn thờ như hồn đã lạc mất. Khi mẹ chồng làm xong mọi sự, dẫn cô vào giường ngủ để cô nằm nghỉ thì cô mới nói đôi từ lí nhí trong miệng. 

- Con cám ơn mẹ. 

Đêm hôm ấy, đêm tân hôn, chị quấn chăn phủ kín người như khi người ta quấn chặt xác chết để chuẩn bị mang chôn. Nằm trong chăn, nước mắt chị chảy ròng ròng, nhưng miệng thì cắn chặt hai bờ môi để không cho phát ra tiếng. Trong cơn khốn cực này, chị vẫn cố giơ tay ra để làm dấu thánh giá nhưng chiếc chăn quấn chặt gây khó khăn cho chị rất nhiều. 

Làm dấu xong chị ngầm hiểu, thánh giá Chúa trao cho chị to và nặng dường nào. Tương lai của chị bị bó chặt, mịt mù và đen tối hơn cả đêm ba mươi của chị Dậu trong tác phẩm Tắt Đèn. Vì đây, trong chiếc chăn quấn chặt chị mường tượng chị phải chịu cảnh đen tối này không chỉ đêm mà cả ngày, không chỉ một ngày mà dài dài… 

Chị đang nghĩ gì, làm gì thì những giọt nước mắt không cần biết. Chúng chảy ướt hết lớp chăn, xuyên qua chiếu, ướt sũng giát giường, rồi nhỏ lỏng tỏng lênh láng xuống sàn nhà. Thật khó tin, khó tưởng tượng ra điều gì xảy ra với chị, khó tưởng tượng ra đau khổ chị đang chịu nó khủng khiếp thế nào. 

Cơn bão không âm thanh đang hoành hành, xé tan nát tâm hồn chị cách tàn bạo. Nhưng những giọt nước mắt nhỏ nhẹ lại đang gióng lên thứ âm thanh đâm thấu lòng người. 

Giữa đêm khuya, tiếng kêu tọp…tọp…tọp… đều đặn, khiến mẹ chồng không ngủ được. Bà ra ngoài xem trời có mưa không. Bà ngạc nhiên khi thấy trăng sao giăng kín, bầu trời thì cao thật cao. Còn người con trai đang nằm co quắp vì lạnh trên tấm chiếu đơn duy nhất bên hành lang. Hắn nằm úp mặt vào tường, hắn chẳng thấy đêm nay đẹp, hắn cũng chẳng biết đêm nay là đêm tân hôn của hắn, và chắc chắn hắn cũng chẳng thể nghe thấy những giọt nước mắt rơi dù hắn nằm ngay cửa phòng. Nỗi sân hận quá lớn trong lòng hắn, làm hắn trở nên vô cảm. Hắn là người đau khổ nhất thế gian này nên ai đau khổ bao nhiêu cũng chẳng cần quan tâm. 

Hắn ngủ hay thức thì chỉ có hắn với Chúa mới biết, lúc nào hắn cũng nằm co quắp, úp mặt vào tường như vậy. Bà mẹ chẳng quan tâm tới hắn, bước qua người hắn, đẩy hé cửa nhìn vào. Bà thấy cô con dâu quấn chặt trong chăn, nhưng gầm giường thì ướt đẫm. Bà hiểu chuyện gì, bà hiểu tiếng mưa từ đâu, bà hiểu nỗi đau chị đang chịu, bà thấy như có lưỡi đòng đâm thấu lòng bà. 

Bà đóng cửa lại, đôi mắt rưng rưng thương người con dâu quá chừng. Bà lấy cỗ tràng hạt đang đeo trên cổ ra, cỗ tràng hạt đi qua mắt bà khiến mắt bà ngừng rơi lệ. Bà chạy đến tượng Đức Mẹ lần chuỗi suốt đêm để cầu nguyện và san sẻ đau khổ với người con dâu. Đêm đó bà nguyện hứa với Mẹ rằng, bà sẽ lần hạt năm chục kinh mỗi ngày để cầu nguyện cho con dâu, xin Mẹ thêm sức chịu đựng và xoa dịu nỗi đau khổ cho con dâu. 

Đêm tân hôn trôi qua, chẳng ai buồn nhắc đến. Người mẹ chồng và nàng dâu cứ âm thầm làm việc và cầu nguyện nhiều hơn. Còn người chồng thì vẫn vậy, anh ta chỉ biết tỉnh dậy ăn sáng, đến cửa hàng sửa chữa đồ điện dân dụng, chiều mới về nhà. Khi về nhà, ít là chửi, hoặc phá, hoặc đánh đập. Ra ngoài thì ít nói, chẳng to tiếng, ai cũng tưởng anh hiền lành. Dường như mỗi khi bị người ta ăn hiếp thì anh lại để dồn lại và ghi sổ rồi trút hết lên đầu vợ anh. 

Cả làng, cả xã, cả gia đình chị không ai biết nỗi khổ của chị, chẳng ai hiểu gia cảnh của chị, cũng chẳng ai ngờ về tính tình lập dị, vũ phu của chồng chị. Mỗi khi chị bị bầm tím do chồng đánh, thì chị ở trong nhà, công việc ra ngoài có mẹ chồng làm giùm. Có lẽ tình yêu đẹp của mẹ chồng nàng dâu đã lấy lại sự cân bằng và khỏa lấp tình vợ chồng đầy ngang trái. 

Chỉ vài người bạn thân của chị, là bạn tâm giao, là chỗ dựa tinh thần, thì chị mới thổ lộ tâm tình mà thôi. Mỗi lần nghe chị kể, họ đều nổi sùng lên và khuyên chị bỏ quách hắn đi. Nhưng mỗi lần nhắc đến chuyện ly dị là chị lại lặng thinh không nói. Chị tin rằng đây là thánh giá Chúa gửi đến để tôi luyện cho mình, để mình tập hãm mình đền tội, và cứ kiên nhẫn chịu đựng rồi chị sẽ được thưởng công. Chị tin rằng sự gì Thiên Chúa ràng buộc loài người không được phân ly, và không thể phân ly. 

Thấy người con dâu không hề kêu than nửa lời, hàng ngày vẫn cùng mẹ chồng hoàn thành những công việc đồng áng, chợ búa, cơm nước tươm tất. Bà thương cô hơn tất cả những đứa con của bà. Bà cảm thấy có lỗi với con dâu biết bao. Bà cứ nghĩ, khi bà chọn người con gái ngoan hiền chăm chỉ từ gia đình gương mẫu nhất xứ, nhất làng để cưới cho con trai, mong anh sẽ thay đổi. Nhưng anh vẫn chứng nào tật đấy, thậm chí còn tệ hơn. Trước đây, khi bà chưa lấy vợ cho anh, thì anh trút cơn giận lên con chó Vàng, từ khi chị về làm dâu thì con chó xơ xác dần trở nên béo mượt, còn chị thì ngày càng xác xơ. Bà cảm thấy việc cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy là quá sai lầm. 

Tất cả bà dành cho con dâu, bà trở nên niềm an ủi lớn của chị. Vậy mà Chúa cũng lấy đi, về nhà sống ba tháng, hai mẹ con như hình với bóng. Lúc chết, giữa đàn con cháu đông đúc, bà chỉ gọi người con dâu lại, nắm tay cô và nói: 

- Con ơi hãy vững tin lên con nhé. Chỉ có con mới cứu được linh hồn thằng Thêm mà thôi. Chúa trao cho con thánh giá nặng nhưng Chúa sẽ thêm sức đủ cho con. Mẹ sẽ cầu nguyện cho con nhiều hơn nữa. 

Bà nhắm mắt ra đi, tay trong tay người con dâu. 

Chỉ với niềm tin, chị đã sống tiếp với anh được ba mươi năm với bốn người con. Cha chúng chẳng quan tâm đến việc nuôi dạy chúng, ông chỉ là tấm gương phản chiếu để chúng không bắt chước mà luôn tỉnh thức đừng trở nên như vậy. Chúng đều hiền lành, tốt bụng, chăm chỉ y như tính mẹ. Chị tin rằng cha mẹ sinh con trời sinh tính. Nên mỗi khi con chị được rửa tội, mặc cho chồng và mọi người về trước, thì một mình chị vẫn bế con ở lại cầu nguyện rất lâu. Lần nào chị cũng nói: 

- Lạy Chúa, Chúa biết gia cảnh nhà con. Con không thể đợi đến khi mười hai tuổi mới dâng đứa con này trong đền thờ cho Chúa được. Con xin dâng đứa con bé bỏng này cho Chúa ngay hôm nay. Xin Chúa hãy đón nhận và nuôi dưỡng chúng giùm con. Một mình con sẽ chẳng làm gì được. 

Đến nay, bốn người con chị đã trưởng thành là những người công dân tốt, những người Kitô hữu thánh thiện. Mỗi lần kể về cuộc đời chị, chị đều rưng rưng nước mắt, nhưng bây giờ không còn là những giọt nước mắt của đau khổ mà là sung sướng, những kỷ niệm đau thương lại trở thành sự biết ơn sâu sắc. Mọi người nhìn vào cuộc sống của chị, người có Đạo thì nói bà sướng như trên thiên đàng, người bên Phật thì nói bà đẹp như bà tiên. Bà chẳng nói, chẳng làm điều gì lớn lao, nhưng niềm vui toát ra từ tâm hồn phúc hậu của bà đều khiến người ta buột miệng ca ngợi như vậy. 

Hiếm khi chị kể cuộc đời mình cho ai. Nhưng mỗi khi gặp những người đau khổ chị lại dễ dàng dốc bầu tâm sự với mong ước an ủi họ. Nghe chị kể, cả hai rưng rưng dòng lệ, nhưng không phải dòng lệ tủi phận, căm hờn nhưng là dòng lệ vui mừng, hy vọng. Vui mừng vì đau khổ của chị đã tôi luyện để chị được trở thành bà tiên ngay tại thế trần này; còn người nghe vui mừng vì thấy những đau khổ mình đang chịu chẳng thể so sánh với đau khổ của chị. Họ hy vọng sẽ có ngày được giải thoát như chị. 

Một con đường nên thánh thật can trường, và đẹp để những người vợ đau khổ muốn noi theo. Không ít lần, người nghe ngạc nhiên hỏi chị: 

- Chồng chị tính tình vậy, sao chị lại có tới bốn người con với anh được? 

Chị nhẹ nhàng đáp. 

- Mình là vợ người ta mà. 

Làm vợ ba mươi năm, không hề thấy chồng thay đổi, chị vẫn kiên trì cầu nguyện trong niềm tin ngày càng sâu sắc hơn. Anh vẫn chứng nào tật đấy, vào một trưa Chúa nhật, chẳng rõ bực tức chuyện gì ghê gớm ngoài tiệm sửa điện. Không cần mở chốt, anh lấy chân đạp tung bản lề cửa chạy vào nhà. Anh đi lấy cây gậy, rồi ca bài vọng cổ ba mươi năm. 

- Mẹ cha mày, cái đồ ăn hại, chẳng làm nên trò trống gì, tao thì đánh cho mày chết…. 

Người vợ đã quá quen, nên khi nghe thấy tiếng đạp cửa thì đã kịp núp với cỗ tràng hạt trên tay. Anh càng tức giận thì chị càng cầu nguyện sốt sắng, chị cầu nguyện cho con quỷ hung ác xuất khỏi anh. Có những lần anh tìm thấy, kéo chị ra ngoài để đánh thì chị càng giơ cỗ tràng hạt lên cao khiến anh không thể làm gì rồi từ từ bỏ đi. 

Lần này, anh đi khắp nhà, hết vòng sân mà không thấy chị. Chỉ có con chó Vàng mập mạp béo tốt đang nằm quẫy đuôi thản nhiên trước mặt anh mà chẳng cần chạy trốn như chị. Anh đứng giữa sân trưa nắng, ngước mắt lên, lấy hết sức tính bẻ gãy cây gậy, như một kẻ bại trận trước mặt con chó Vàng. Nhưng vừa giơ tay lên, thì anh ngã quỵ xuống và bất tỉnh. Thấy lạ thường, con chó hoảng sợ, đứng dậy sủa inh ỏi như là thấy quỷ ma giữa ban ngày. 

Chị Hiền chạy ra, biết rằng anh bị tai biến. Chị kêu người đưa anh đi bệnh viện. Hai tuần sau anh được đưa về với đôi chân bị liệt. Kể từ ngày anh nằm viện, chị vẫn tận tụy ngày hai lần đúng giờ mát-xa chân anh. Lần đầu tiên đụng tay vào chân anh, chị mới thấy hai gót chân anh kỳ lạ. Kỳ lạ đến bất ngờ, nhưng chị cũng kịp hiểu ngay tại sao lửa sân hận trong anh lại lớn đến thế. Mỗi lần mát sa chị cố gắng xoa cho gót chân anh tròn lại. Còn anh thì vẫn nằm như vô cảm chẳng buồn nhìn chị, nhưng chị thì cứ làm hăng say như đang làm cho Chúa vậy. 

Hôm nay là Chúa nhật Lòng Chúa Thương Xót, tuy nằm một chỗ nhưng anh vẫn biết. Anh nói với chị mời cha xứ đến cho anh gặp. Cha xứ đến nhà, anh chào cha và nói. 

- Hôm nay, cha có thể đọc cho con nghe đoạn Tin Mừng gì đó có nói về tên trộm lành được không ? 

Cha xứ ngạc nhiên, vì ngài đang chuẩn bị đọc ba bài đọc về Chúa Nhật kính lòng Chúa thương xót rồi khuyên giảng vài điều. Tuy nhiên ngài nhanh chóng chiều ý anh. Ngài ôn tồn nắm tay anh và nói. 

- Ừ được rồi, con chuẩn bị tâm hồn để nghe nhé, cha sẽ đọc cho con. 

Nghe xong đoạn Tin Mừng cha xứ thấy mắt anh đỏ hoe, ngài biết là không cần giảng giải gì nữa. Ngài nhìn anh trìu mến. Anh tiếp tục nói với ngài. 

- Thưa cha, con muốn xưng hết tội lỗi của mình suốt đời con. 

Cha xứ đáp “ừ” và ghé sát tai xuống để nghe anh, còn anh thì nước mắt chảy đầm đìa khi xưng thú. Cha xứ cho anh rước Mình Thánh Chúa, xức dầu xong ngài lấy khăn lau sạch những giọt lệ trên mặt anh, rồi ngài ban phép lành cho anh trước khi ra về. 

Ngày hôm đó, anh không ăn, mắt không nhắm mà như nhìn đến chỗ nào xa xăm lắm. Tối đến như thường lệ, chị đến mát-xa chân cho anh. Khi đôi tay chị vừa chạm vào chân anh. Chị thấy nước mắt anh tuôn trào, không tiếng khóc, không cử động nhúc nhích, môi mím chặt, y như chị khóc trong đêm tân hôn. Nhưng mắt anh thì nhìn chị không ngơi. 

Tay anh nhúc nhích, anh giơ lên làm dấu thánh giá rồi hướng tay về phía chị. Chị tiến lại đưa tay cho anh nắm. Cái nắm tay đầu tiên trong đời vợ chồng, cùng với lời xin lỗi. 

- Anh xin lỗi em vì tất cả. 

Chị trào khóc, siết chặt tay anh và gật đầu đồng ý. 

Dứt lời, anh nhắm mắt và ra đi với nụ cười mỉm trên môi mà lần đầu tiên chị thấy.

* Luxia Trương Thị Diễm Phúc (Gx.Cây Rỏi)

Lam chiều ngọn khói
Quần vũ trên non
Mặt trời khuất bóng hoàng hôn
Chuông ngân khẽ gọi chúng con lên đường

Trăng tàn xác lá
Trời ngả sang đen
Tựa lòng con mãi ươn hèn
Tình Ngài thắp sáng ngọn đèn trong con

Sao còn ngái ngủ
Sương rũ bờ vai
Bước chân con đã mệt nhoài

Sức thiêng nâng đỡ là Ngài ban ơn
THƯ CHIA SẺ VỀ HỌP MẶT TRAO GIẢI LM ĐẶNG ĐỨC TUẤN 2018

Mến chào cả nhà CLB Đồng Xanh Thơ Qui Nhơn,
Từ năm 2009, trong định hướng 10 năm chuẩn bị đón mừng Năm thánh 2018, Ban mục vụ Văn hóa và Giáo dục của Giáo phận Qui Nhơn đã khởi động Chương trình tìm kiếm và đào tạo tài năng văn thơ trẻ. Ngoài những hoạt động dành cho các tác giả người lớn không phân biệt giáo phận, trong hai lãnh vực thơ và văn xuôi, còn có những hoạt động dành cho các bạn trẻ ở độ tuổi học giáo lý trong Giáo phận Qui Nhơn: Giải Văn thơ Linh mục Đặng Đức Tuấn, các sinh hoạt Câu Lạc Bộ, Quỹ Tích lũy vào Đại học, Nội san Hoa Biển.
Năm nay, Giải Đặng Đức Tuấn đã tới năm thứ IX và sẽ trao giải trước lễ bế mạc Năm thánh một tuần. Mặc dù Quỹ Tích lũy vào Đại học sẽ tiếp tục trao học bổng cho những thành viên còn lại khi họ bước lên Đại học, Lễ trao giải năm nay sẽ chấm dứt những cuộc thi mang tên Giải Đặng Đức Tuấn để rồi sau đó Ban Văn hóa và Giáo dục sẽ tiến sang những chương trình mới, phù hợp với giai đoạn mới của Giáo phận. Hình thức, nội dung và cách thực hiện của Nội san Hoa Biển cũng sẽ được xem xét lại.
Riêng về Câu lạc bộ, chúng ta sẽ tổ chức lại để hoạt động hữu hiệu hơn theo hướng sau đây:
1. Thay vì tổ chức đào tạo theo khu vực như mấy năm trước, chúng ta sẽ thực hiện theo mô hình tổ luyện văn.
2. Ban Điều hành sẽ mời những tác giả thành viên trưởng thành làm bảo huynh để đỡ đầu và chăm sóc các bạn nhỏ. Các bảo huynh có thể mời thêm các thầy cô giáo dạy Văn hoặc các tác giả hợp tác.
3. Trong Hội trại sắp tới, mỗi thành viên đang được đào tạo sẽ nêu nguyện vọng và Ban Điều hành sẽ sắp xếp để công việc của các bảo huynh được cân bằng về số lượng các bạn nhỏ trong mỗi tổ, và nếu được sẽ liệu sao để những người ở gần nhau có thể sinh hoạt cùng một tổ với nhau.
Với khung cảnh ấy, Hội trại Họp mặt Trao giải năm nay sẽ là một cột mốc quan trọng trong hoạt động của Câu lạc bộ chúng ta. Chúng ta sẽ không tổ chức trại di động như các năm trước nhưng sẽ sinh hoạt tập trung tại chỗ trong ba ngày.
Các cha sở và mỗi thành viên Câu lạc bộ có thể giới thiệu thêm những bạn trẻ Công giáo thích văn chương tham gia Hội trại. Các bạn mới này sẽ nộp cho Ban Tổ chức 3 bài viết tự mình sáng tác (viết tay, không đánh máy vi tính). Ban Tổ chức sẽ xem xét các bài này và quyết định bạn nào được mời dự hội trại.
Hội trại Họp mặt Trao giải năm nay sẽ bắt đầu từ 13g00 ngày 19-7 và kết thúc vào 15g30 ngày 21-7-2018. Xế chiều ngày 20-7 các bạn sẽ làm đơn chọn bảo huynh, trước giờ lửa trại ban tối, các Tổ sẽ gặp nhau lần đầu. Ngày 21-7 là kỷ niệm ngày qua đời của Lm. Gioakim Đặng Đức Tuấn (21-7-1874). Hôm ấy Đức Giám mục Giáo phận sẽ cử hành Thánh lễ Ngày Năm thánh cho Câu lạc bộ của chúng ta và các bạn trẻ yêu thích văn thơ.
Ban Điều hành Câu lạc bộ rất mong mọi thành viên đều tích cực đóng góp ý kiến cho các nội dung trên đây.
Mến chúc tất cả mọi người một mùa Vượt qua đầy lòng yêu mến Chúa Giêsu Kitô, Chúa chúng ta.
Qui Nhơn, ngày 25-3-2018
Chủ nhiệm CLB

Tađêô Nguyễn Thanh Xuân

BƯỚC NGOẶT 


(Mã số: 18-056)

Vị linh mục già bưng bát cháo nóng, bước vào phòng, đặt trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, lắc đầu nhìn Hải Minh. 

- Đã bệnh mấy nay rồi, vậy mà còn hút thuốc! 

Hải Minh trầm ngâm, vùi điếu thuốc cháy dở vào gạt tàn. Bưng bát cháo nóng trên tay, giọng anh khàn khàn: 

- Con cám ơn ông. Con làm phiền ông nhiều quá! 

Anh nuốt từng muỗng cháo mà lòng đắng ngắt. Lâu lắm rồi, anh mới có cảm giác được quan tâm, chăm chút như vậy. Anh ăn chậm rãi như muốn cố giữ một chút cảm giác hạnh phúc của hiện tại. Anh muốn nói gì đó với vị linh mục già, nhưng không thành lời. Căn phòng như chật hẹp lại, lặng thinh, chỉ nghe nhịp đập của hai con tim đồng điệu: một già, một trẻ. 

Mấy hôm nay, thầy Minh bị bệnh. Anh nằm vật ra giường, mắt trân trân nhìn vào khoảng không vô định, thi thoảng những giọt nước rỉ ra từ khóe mắt. Những tưởng niềm vui vỡ òa, khi anh có tên trong danh sách ứng viên linh mục. Anh vui mừng mơ ngày được tiến lên hàng tư tế đời đời. Nhưng rồi, anh trượt vào phút chót. Anh sốc! Một bầu trời đen như ập xuống trên anh. Anh không thể tin được đó là sự thật, một sự thật phũ phàng mà anh không bao giờ tin có ở vùng truyền giáo này. Anh đốt thời gian vào những điếu thuốc. Anh không biết đã hút bao nhiêu điếu thuốc trong ngày. Một cảm giác hụt hẫng đè lên anh. 

- Thực sự, con không tài nào hiểu nổi chuyện gì xảy ra với con nữa… 

- Nếu nói ra được mà nhẹ lòng¸ con cứ nói! 

Như được mở lòng, Hải Minh giãi bày hết tâm tư với vị linh mục già mà anh vẫn gọi thân mật bằng “Ông” như đám trẻ giáo phận này vẫn gọi. Ngài im lặng, lắng nghe, chốc chốc lại thở dài như điều ấy xảy ra với ngài, ngay lúc này vậy. Ngài hiểu tâm trạng của anh, bởi chính ngài cũng đã trải qua cái giai đoạn khó khăn ấy, để trở thành một linh mục của Chúa. Điều mà Hải Minh cần đó là một sự an ủi, một khoảng lặng để anh có thể bình tâm lại. Bởi vậy, mấy ngày nay, ngài để ý đến Minh và lắng nghe anh nhiều hơn. 

- Nói ra được vậy là tốt, sẽ nhẹ lòng hơn con ạ! Con cần lấy lại sức khỏe để chuẩn bị cho hành trình mới, nhiệm vụ mới. Cố gắng lên, con trai!... Ông về phòng đây, cũng đã quá giờ trưa rồi. Không hút thuốc nữa nhé! Sẽ không có lợi cho sức khỏe đâu. 

- Dạ… Con cám ơn ông! 

Vị linh mục già trở về khu nhà hưu dưỡng, trả lại sự im ắng cho căn phòng. Thầy sáu vùi mình trên giường, với những cuốn sách, dán mắt vào những con chữ để quên đi cơn sốt hành hạ bản thân mấy nay. Ngoài kia, trong những vòm me xanh rợp mát sân chủng viện, những chú chim tránh nắng cất tiếng hót líu lo, nhẹ nhàng, trong vắt. 

*** 

Nắng tràn ngập khoảng sân sau chủng viện. Vòm trời cao xanh vời vợi. Một làn gió nhẹ lướt qua, e ấp rồi òa vào căn phòng của thầy sáu Minh. Anh nhấc mình ra khỏi giường. Suốt cả tuần nay bệnh, anh chẳng ra khỏi căn phòng nửa bước, điều trái ngược với bản tính thích hoạt động của anh. Hải Minh đến bên cửa sổ, hít một hơi thật dài, thật sâu như đón lấy chút không khí trong lành ngoài bức tường gỗ. Phía sân bóng chuyền, mấy chú đệ tử đang hào hứng với những pha bóng gay cấn. Tiếng các cô nhà bếp văng vẳng chuyện trò: 

- Này Hương, tao thấy tội cho ông thầy Minh… Ai đời rớt phút chót, mày! 

- Dạ, tội thật đó cô Ba! 

- Âu cũng là ý Chúa hết. Nhưng tạm thời thôi, thêm chút thời gian nữa thôi mà. 

- Ơ, cái con Vân này! Chút là chút sao mày? Ít gì cũng vài tháng, dài cũng một năm. Chút là chút sao được. Mười mấy năm trời học, tu, chờ đợi, mong lắm ngày được thụ phong linh mục, cuối cùng trượt mất, phải đợi nữa. Tội nhất là người nhà của thầy ấy. 

- Dạ… Ây da, miếng ăn tới miệng rồi mà còn mất! 

- Mày ví von gì mà thô thiển thế Hương! 

- Hihi, con quen rồi cô Ba. Mà sao ổng rớt vậy cô Ba biết hông? 

- Tao cũng chẳng để ý chi, nghe rớt, tao kêu rớt vậy thôi. Hơi đâu để ý chuyện người ta, mày! 

- Em nghe hình như do cha xứ làm khó thầy. 

- Vậy hả mày, Vân? 

- Dạ, cô Ba… Con chỉ biết vậy. Uhm, chứ bản thân thầy không có gì đáng chê trách hết, các cha khen thầy ấy dữ trời luôn mà. 

- Kì quá hén mày! Làm vậy, tội nghiệp anh em. Cái giáo phận này đã thiếu linh mục, vậy mà… 

- Biết đâu được cô Ba! Chuyện của người ta. Các đấng có lý do của các đấng, mà chắc giáo dân ở đó quý ông thầy ra mặt, rồi sinh ra cơ sự. Tâm lý ai chẳng vậy cô ba. Ai cũng thích khen mình hơn là khen người dưới quyền mình trước mặt mình. 

- Ừa! Chỉ là tao thấy tội cho Hải Minh… Mà thôi, đừng bàn tán nữa, không hay. Chúa có cách của Chúa, biết đâu như vậy sẽ tốt hơn cho thầy ấy. 

Hải Minh đứng trên lầu, nghe hết mọi sự, nỗi buồn lại xâm chiếm tâm hồn anh. Anh muốn quên đi mọi sự, dù thế nào, chuyện cũng là quá khứ, hơn nữa cũng chỉ là tạm thời. Nhưng sao anh cố quên thì nó lại xuất hiện, bủa vây lấy anh. Anh phải đấu tranh với những suy nghĩ cực đoan và trạng thái ủ dột của mình. Dẫu vậy đôi lúc anh vẫn tự thắc mắc tại sao người ta lại đối xử với anh như thế. Bao nhiêu câu hỏi “tại sao” cứ bấu víu lấy Hải Minh. 

Anh rời cửa sổ. Anh rút điếu thuốc, định đốt, nhưng chợt nhớ lời cha già, nên thôi. Anh ngồi trên giường, anh vơ lấy cuốn sách đang đọc dở, tấm ảnh rơi ra, một tấm ảnh lòng Chúa Thương Xót. Anh thấy đôi mắt của Chúa hiền hậu nhưng đầy lửa hăng say. Chúa đang muốn mời gọi anh thực hiện một cú lội ngược dòng chăng? Anh chẳng biết! Anh nhắm mắt, cầu nguyện: “Chúa ơi! Chuyện gì đang xảy ra với con thế này? Con đã cố gắng quên, cố gắng vui vẻ. Nhưng con yếu đuối lắm Chúa ơi. Xin Người nâng đỡ con! Con tạ ơn Chúa, vì tất cả là hồng ân”. 

Có tiếng gõ cửa. Vị linh mục già nhẹ nhàng bước vào, nhoẻn một nụ cười móm mém tươi vui: 

- Đỡ chút nào chưa thầy? 

- Dạ, con cũng đỡ nhiều lắm rồi Ông. Nhưng con vẫn chưa lấy lại được tinh thần, ít nhất là lúc này. 

- Thầy còn điều gì bế tắc, cứ nói! 

Vị linh mục già im lặng chờ đợi nhưng Hải Minh cũng chẳng thể mở lời, bởi chính anh cũng không biết phải nói gì vì tất cả những gì cần nói anh đã nói hết. Anh nhìn vị mục tử như van lơn. Anh cần một lời khuyên từ ngài. Một sự im lặng đến nghẹt thở bao trùm khắp cả không gian vốn dĩ đã im ắng. 
Người linh mục già thở dài rồi mở lời như muốn phá vỡ cái bầu khí ngột ngạt này. Ông muốn im lặng, tính ngài không muốn nói nhiều nhưng thấy thầy phó tế tha thiết, nên ngài kể cho thầy nghe, chuyện của mình. 

- Nếu đời linh mục của ông suôn sẻ, có lẽ ông không có mặt ở đây với con, giờ này… 

- Thực sự Ông không phải là người của giáo phận này sao? 

- Đúng vậy! Nhưng mấy chục năm sống, làm việc mục vụ ở nơi đây, ông là người của gia đình giáo phận này rồi con à! 

Hải Minh chăm chú lắng nghe câu chuyện của vị mục tử cao tuổi. Thực sự thầy không thể tưởng tượng được rằng, đời linh mục của ngài lại thăng trầm đến vậy. Thầy đâu biết, hồi còn trẻ, ngài là một chủng sinh của một giáo phận trong Nam. Ngài giỏi giang, đạo đức, thẳng thắn và khiêm tốn trong lời nói, việc làm. Và chính lòng ích kỉ, đố kị, ghen ghét của con người đã vùi dập ước mơ và hoài bão của ngài. Ngài bị dừng ơn gọi khi nhiệt huyết còn sung mãn, còn hăng say. Ngài đã từng tuyệt vọng, đã đau khổ, và rồi… Chúa chỉ cho ngài lên mảnh đất truyền giáo này. So với ông, anh thấy chuyện của anh, nhỏ như cái móng tay, không đáng là gì. 

- Có lẽ lúc đó, ông cũng như con bây giờ? 

- Ngày đó, ta gần như suy sụp tinh thần. Lắm lúc ta còn oán trách Chúa. Nhưng giờ nghĩ lại thấy Chúa thương ta vô cùng. Chúa viết chữ thẳng trên đường cong. Chúa sẽ dắt con đi trên con đường mà Ngài định liệu. Con đường ấy sẽ tốt nhất cho con. Hãy tin là như vậy! Tất cả những gì cần nói, ông đã nói hết với con rồi, Minh à. Bây giờ mọi việc thuộc về con. Hãy can đảm lên, con trai! 

- Dạ! Con cám ơn ông nhiều. 

- Ta có việc phải đi rồi. Hi vọng ta sẽ không thấy bộ dạng này của con nữa. 

- Dạ, con cám ơn ông. 

*** 

Sau đợt tĩnh tâm linh mục toàn giáo phận. Đức Cha gọi thầy Minh vào phòng. Ngài vẫn vậy, điềm đạm và ít nói. Có lẽ vì thế mà người ta cho rằng ngài lạnh lùng, khó gần, dù ngài rất hiền, giản dị và khiêm nhường. 

- Cha nghe con bệnh, bây giờ đã đỡ chưa? 

- Dạ thưa Đức cha, con khỏe rồi! Đức cha gọi con có việc gì ạ? 

- Con khỏe rồi thì tốt. Cha hy vọng con sẽ sớm lấy lại được tinh thần. Uhm, đây là bài sai của con. Chúc con mọi sự bình an. 

Thầy Minh trở về phòng, cảm giác lo sợ bất giác bao trùm lấy anh. Hải Minh nhắm nghiền mắt, cầu nguyện: “Chúa hiểu thấu tâm can con, Chúa biết con đang sợ hãi. Xin cất nỗi sợ ấy trong con để con can đảm đón nhận và mãi trung thành với Người”. 

Hải Minh lao vào sứ vụ mới, hăng say, nhiệt thành như anh đã từng nhiệt thành, hăng say. Anh hòa mình vào đời sống của giáo dân, những người cơ cực bần hàn. Anh ở cùng họ, dạy giáo lý cho họ, nâng đỡ họ về đời sống tâm linh. Anh giúp cha xứ trong việc xây dựng họ đạo. Anh cầu nguyện và làm việc không ngừng nghỉ. Có người bảo, anh làm để quên đi quá khứ. Nhưng có lẽ người ta không biết, hơn hết, anh làm tất cả vì tình yêu thương tha nhân. Anh yêu con người ở vùng truyền giáo này. Anh thương cho số phận nghèo khổ cơ cực của họ. Với anh, giờ đây, chẳng có tình yêu nào lớn hơn tình yêu của Đức Giêsu Kitô dành cho loài người, trong đó có anh. 

Sáu tháng trôi qua thật nhanh. Giáo phận có thêm những tiến chức, lần này Hải Minh có tên trong danh sách ứng viên linh mục. Lần này mọi việc đều suôn sẻ. Nhưng dường như thầy Minh có chút gì đó lưỡng lự. Mấy ngày nay, thầy đăm chiêu suy nghĩ nhiều, đôi khi thức thâu đêm. 

- Alo! Chúc mừng anh nghe. Ơn Chúa! 

- Cám ơn Phúc nghe. Anh đang lưỡng lự chú à, vì thấy mình chưa xứng đáng. 

- Uhm! Còn không xứng đáng gì nữa. Em thấy anh chu toàn bổn phận rất tốt. Tụi em chạy theo anh không kịp ấy. 

- Chú cứ nói vậy! Anh… Nhưng…. 

- Nhưng gì nữa hả anh? Chẳng phải anh đợi ngày này lâu rồi hả? Anh cũng phải thương ba má anh, gia đình anh nữa chứ! Họ cũng đã đợi lâu lắm rồi. Hay là anh tính về cưới cô Na con ông Tư biện xứ Chánh Tòa đó… Hihi… 

- Bậy nà, chú lại chọc anh đấy à! Bé Na lấy chồng rồi, hôm tháng ba đó. Uhm! Mục vụ ở nơi này một thời gian, anh nhận ra đi tu không chỉ để làm linh mục mà vì mục đích khác cao đẹp hơn. Giờ anh vẫn thấy mình chưa sẵn sàng cho sứ vụ cao cả ấy. 

- Em không thể hiểu nổi anh luôn! 

- Anh còn không hiểu anh nữa là chú! Thôi đến giờ cầu nguyện rồi, anh cúp máy đây. Hẹn gặp anh em sau nghe! 

Suốt tuần qua, ngày nào cũng vậy, cứ mọi người về hết, thầy Minh lại vào nhà nguyện, để hồi tâm, để nói chuyện với Đấng Tình Yêu và xin Ngài chấp nhận ý nguyện của mình. Nhà nguyện ban đêm thật tĩnh lặng, chỉ mình anh và Chúa trên thập giá. Một lần nữa, anh đấu tranh với chính mình: Giúp xứ thêm hay đón nhận thiên chức linh mục? Làm linh mục, chắc hẳn điều đó làm nhiều người vui nhất là mẹ anh, bà mong mỏi ngày này lâu lắm rồi. Anh không nỡ…
Nhưng giúp xứ thêm, anh sẽ học được nhiều điều và thực sự trường thành hơn trong ơn gọi, cách riêng là đức tin, đức mến. Anh cảm thấy mình bất xứng, chưa thực sự trưởng thành để đón nhận thiên chức linh mục. Anh quỳ gối trước Thánh Thể Chúa. Anh cầu nguyện thật lâu. Bước ra khỏi nhà nguyện, anh thấy tâm hồn bình an, thứ bình an không ai cho anh được ngoại trừ Thiên Chúa. 

*** 

Vòm me xanh tỏa bóng mát rười rượi sân Tòa Giám mục. Thầy Minh bước chậm rãi lên bậc tam cấp. Thầy gõ cửa. Có tiếng mở cửa, thầy cúi đầu lễ phép. 

- Con chào Đức cha! 

- À, Minh đó à! Có việc gì không? À, mà thầy chuẩn bị đến đâu rồi? 

- Dạ, con…con… 

- Có việc gì, thầy cứ trình bày, đừng ngại. 

- Dạ, xin Đức cha… hoãn thiên chức linh mục cho con thêm một thời gian nữa. 

- Vì sao? 

- Con cảm thấy con chưa xứng đáng để nhận lãnh sứ vụ cao cả này. Thực sự con muốn giúp thêm một thời gian nữa, để học hỏi, trau dồi kinh nghiệm. Con thấy mình còn quá non yếu trong mục vụ, hơn nữa, con nghĩ đi tu đâu chỉ để làm linh mục. Xin Đức cha chấp nhận lời thỉnh cầu của con. 

- Thầy đã cầu nguyện chưa? Và chắc chắn không hối tiếc chứ? 

- Thưa Đức cha, con đã cầu nguyện thật nhiều và không hối tiếc. 

- Thiết nghĩ, chẳng có ai xứng đáng trước mặt Thiên Chúa cả con à! Thiên Chúa yêu thương ai thì Ngài chọn người đó, nâng người đó lên từ tro bụi thôi. Con có quyền tự do chọn lựa. Ý con đã quyết như vậy, và đã cầu nguyện nhiều. Xin Thiên Chúa chúc lành cho ý định của con. Cha chấp thuận! 

- Con cám ơn Đức cha! 

- Nhưng lần tới, thầy không được từ chối nữa đâu nhé! Giáo phận này, còn cần lắm những mục tử chăn chiên đấy. 

- Dạ… Vâng ạ! 

Từ phòng Đức cha đi ra, Hải Minh thấy cuộc đời sao đẹp quá đỗi. Anh chạy như bay vào nhà nguyện của Tòa Giám mục, đến nơi đặt hài cốt các linh mục khai sáng giáo phận này, anh thì thầm như bao lần anh cầu nguyện nơi đây: “Đức cha duyệt cho con rồi, ơn Chúa, cố à!”. Anh cũng cầu nguyện với Thiên Chúa. Ngài đã nhận lời anh. Anh lại có thêm thời gian để có thể tiếp tục sống hết mình, lao vào những công việc không tên thường nhật giữa giáo dân, giữa những con người quanh năm bán lưng cho trời, bán mặt cho đất mà vẫn ăn không no, mặc không ấm, để yêu thương họ nhiều hơn. Bởi anh tìm thấy Đức Giêsu nơi chính những con người bình dân ấy, và học được nhiều hơn từ họ để chuẩn bị tốt hơn cho thiên chức linh mục sau này. 

*** 

Sáu tháng nữa trôi qua thật nhanh. Giáo phận lại có thêm tiến chức. Hải Minh không thể từ chối thêm lần nữa. Lần này anh chính thức mặc áo tư tế đời đời. Nắng ngập tràn khoảng sân rộng trước nhà thờ Chính tòa. Hàng ngàn người đến dự thánh lễ truyền chức linh mục. Giữa những tân linh mục trẻ, người ta thấy một linh mục mới, đứng tuổi với gương mặt hiền lành, thánh thiện đang ôm mẹ mình, thì thầm vào tai bà những lời cám ơn ăm ắp yêu thương.

BAN MỤC VỤ VĂN HÓA GP. QUI NHƠN
BAN TỔ CHỨC CUỘC THI VĂN THƠ LM ĐẶNG ĐỨC TUẤN

THÔNG BÁO
(Gia hạn đặc biệt Giải văn thơ Lm Đặng Đức Tuấn lần IX – 2018)


  Theo thông báo lần trước, hạn chót nhận bài dự thi “Giải văn thơ Lm.Đặng Đức Tuấn lần IX-2018” là 19/3/2018, để các Cha có thể mang về gởi cho BTC dịp Tĩnh tâm thường niên. Đến nay số lượng bài mà BTC đã nhận được cũng khá nhiều, tuy nhiên, rất có thể nhiều em đã không biết đến thông báo này nên không tập hợp bài dự thi kịp thời. Vì năm nay đã là lần cuối tổ chức Giải ĐĐT (để chuyển sang những chương trình mới), Ban tổ chức (BTC) quyết định “đặc cách” gia hạn thêm thời gian nhận bài dự thi đến ngày 15/4/2018 là hạn chót (tính theo dấu bưu điện ngày gởi).

      Như vậy, những em còn trong độ tuổi được dự thi (như trong thể lệ qui định), nhưng vì lý do nào đó chưa gởi bài tập thể theo tổ chức của giáo xứ trong lần trước hoặc chưa kịp hoàn thành bài viết, vẫn có thể tiếp tục hoàn thiện bài viết và gởi CPN qua bưu điện về cho BTC theo địa chỉ sau:
                         Lm. Võ Tá Khánh
                         Tòa Giám Mục Qui Nhơn
                         116 - Trần Hưng Đạo
                         Tp.Qui Nhơn, Bình Định
                             (Đ.T: 0935.424449)
  Tuy nhiên các em phải viết bài trên “Mẫu giấy thi”, điền đầy đủ các thông tin trên mẫu giấy theo như thể lệ qui định, chép tay bài thi của mình rồi gởi về thì mới hợp lệ.
  Nhớ ghi rõ ngoài bì thư “Bài dự thi giải ĐĐT” để tránh bị chuyển nhầm.

* Lưu ý: Những em đã gởi bài rồi mà vẫn còn muốn gởi thêm những bài khác cũng có thể tiếp tục gởi trong thời hạn và theo phương cách nói trên.

  Cũng xin thông báo: Hiện nay Văn phòng của Ban mục vụ Văn hóa đã có người làm việc thường trực (chị Nguyễn Ngọc Thanh Hiền). Địa điểm Văn phòng đặt tại phòng 129 (tầng trệt) Chủng Viện Qui Nhơn. Các em cũng có thể đến nộp bài dự thi trực tiếp tại đây. Hoặc nếu có thắc mắc gì về cuộc thi có thể liên hệ để được giải đáp. Số điện thoại liên lạc của Văn phòng:  (0256).3501373

   BTC nhờ các em (kể cả các em đã qua tuổi dự thi) báo cho nhau biết việc gia hạn này, đồng thời có thể giúp các em nhỏ viết bài đúng thể lệ và gom bài gởi giúp các em. Rất mong sẽ nhận được nhiều bài dự thi trong giai đoạn “ân chuẩn lần cuối” này, để cuộc thi đạt kết quả cao nhất đúng với tinh thần của một cuộc thi “về đích”.


Qui Nhơn, ngày 25-3-2018
TM Ban Tổ chức

Tađêô Nguyễn Thanh Xuân
(Chủ nhiệm CLB Đồng Xanh Thơ Qui Nhơn)


NGƯỢC CHIỀU YÊU THƯƠNG 



(Mã số: 18-053)

Chiều, hoàng hôn thả xuống lòng thành phố một màu vàng thật dễ chịu. Mọi cảnh vật đều đắm mình vào khoảng màu đó. Căn nhà nhỏ của Sam với giàn hoa giấy cũng như lung linh hơn khi khoác lên mình dải lụa nắng chiều. Trên chiếc xích đu, Sam ngồi tư lự nhìn ra ngã ba đường phía trước nhà. Sam không đẹp nhưng ở cô toát lên một cái gì đó rất thuần khiết, tà váy trắng cứ đung đưa theo từng nhịp của xích đu, chao nghiêng như tâm hồn cô bây giờ vậy. 

Reng… reng… 

Tiếng chuông tin nhắn làm Sam thoát khỏi dòng suy nghĩ. Mở điện thoại là tin nhắn từ Dương, người yêu của Sam. 

“Em, chúng mình gặp nhau tối nay nhé. Anh sẽ tới đón em lúc 19h nhé, được không em?” 

Sam nhắn lại ngay: “Dạ” 

Gửi tin nhắn đi rồi mà Sam cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, mình sẽ nói gì với anh ấy bây giờ? Tâm trí Sam bối rối nhớ lại buổi nói chuyện sáng nay với bà Tuyết, mẹ của Dương. Từng lời bà nói vẫn còn vang vọng trong đầu Sam: “Bác thấy cháu là một người con gái tốt và diền dịu, bác thực sự thích cháu nhưng chắc có lẽ là cháu không hợp với con trai nhà bác đâu. Vì cháu là một người Công giáo… Như bác được biết thì người ngoại đạo khi kết hôn với người Công giáo thì phải theo đạo nhưng cháu biết đấy, bác chỉ có mình nó là con trai nên điều đó là không thể. Bác mong cháu sẽ dừng lại trước khi tình cảm hai đứa quá sâu sắc”. 

Tuy lời bà Tuyết nói không có gì gay gắt nhưng Sam cảm nhận được cái nhìn ác cảm của bà và cô cũng đoán rằng cuộc gặp gỡ này Dương không hề hay biết. Cô chỉ ngồi nhìn từng giọt cà phê, từng giọt cà phê chảy xuống, lòng cô rối bời như tơ vò chẳng biết nói gì với bà cả. Một tình yêu như thế nào mới được gọi là sâu sắc? Phải chăng nó được tính theo thời gian, hay là cách mà hai trái tim chân thành đến với nhau. Có ai lấy dây đo được kỉ niệm, nhớ nhung, giận hờn, hạnh phúc để xem tình yêu đó sâu hay nông không? Đã có lúc cô nghĩ tới đến vấn đề này nhưng những lúc đó Sam chỉ nghĩ đơn giản rằng Dương sẽ chiều ý cô, chỉ khi đối mặt Sam mới nhận ra quanh người cô yêu còn có gia đình, dòng họ. 

“Sam ơi! Vào ăn cơm con”, tiếng mẹ gọi lôi Sam về thực tại. Cô đứng dậy trở vào nhà mang theo một khoảng hoàng hôn còn sót lại trong tâm hồn. 

“Sao con ăn ít vậy?”, giọng bà Vân trầm ấm. Chồng bà mất sớm, bà đã phải vất vả nuôi nấng hai anh em Sam ăn học nên người, dạy dỗ chúng theo đường lối của Thiên Chúa tình yêu, Đấng mà bà luôn đặt niềm tin tưởng. Vì thế mọi sự thay đổi ở con bà đều cảm nhận được. 

“Con có chuyện gì hả?”, bà dịu dàng hỏi. 

Sam muốn nói với mẹ, vì chỉ có mẹ là người bên cạnh cô lúc này, anh trai thì đang sinh sống và làm việc ở một thành phố khác, một năm về nhà đôi ba lần. Cô cứ ấp a ấp úng, không biết phải bắt đầu từ đâu. Biết tính con gái mình khó khăn trong việc giãi bày tâm sự nên bà Vân vẫn kiên nhẫn chờ đợi. 

Cuối cùng Sam cũng mở lời: “Sáng nay mẹ anh Dương gọi hẹn gặp con nói chuyện, bác ấy không muốn con làm con dâu vì con là người Công giáo”. 

Bà Vân không quá ngạc nhiên về điều con gái nói, hèn gì sáng nay sau khi chở bà đi lễ ngày Chúa Nhật về, nhận điện thoại xong lại chạy đi đâu mất tiêu, thì ra là đi gặp mẹ thằng Dương. Bà đã gặp Dương nhiều lần, đó là một chàng trai tốt, mới 28 tuổi mà đã làm trưởng phòng một công ty lớn, với một đứa con gái mới ra trường chưa xin được việc làm như Sam thì quả là may mắn cho con gái. Tuy vậy bà vẫn canh cánh trong lòng một nỗi lo, vì qua Dương bà cũng đã biết gia đình cậu không cùng chung tôn giáo với nhà bà. Có mấy lần bà nhắc tới vấn đề này với Sam nhưng con bà chỉ cười bảo rằng: “Anh ấy yêu con và sẽ đồng ý theo đạo mình mà mẹ”. Nghe thế bà chỉ thở dài, kinh nghiệm cuộc đời cho bà biết rằng chuyện này không hề đơn giản như con gái bà nghĩ. 

- Vậy con quyết định thế nào?- Bà Vân hỏi. 

- Mẹ ơi! Con thương anh Dương nhiều lắm, con không thể rời xa anh ấy được, chỉ nghĩ đến điều đó thôi tim con đã đau rồi. Trước đây, con không suy nghĩ gì nhiều nhưng nghe mẹ anh ấy nói con thấy bối rối lắm mẹ ơi!”- Sam bật khóc nghẹn ngào nói. 

Hai bàn tay bà Vân nắm chặt vào nhau như để dìm lại cơn xúc động, giọng bà bình tĩnh hơn bao giờ hết, vì bà biết nếu lúc này xuôi theo yếu đuối của con thì sẽ rất khó để bà giữ linh hồn Sam được: “Con không thể xa rời người con yêu, vậy con có thể rời bỏ người mà con tin cậy mến hai mấy năm qua sao? Con không thể buông tay người cho con hạnh phúc tạm thời, hơi ấm thoáng chốc, vậy con có thể chối từ người đã cho con cả mạng sống sao?... 
Mẹ biết con cảm nhận rất dễ dàng tình yêu của mình với Dương vì con yêu bằng đôi mắt, đôi tai xác thịt, bằng lí trí nhận biết và con tim cảm xúc. Còn với Chúa ngoài những thứ đó ra con còn phải yêu bằng con mắt của đức tin, mà đức tin thì lúc mờ lúc tỏ theo những biến cố lòng người, nên thật khó đối với con… Nhưng con ơi! Mẹ nói cho con biết điều này, mất người yêu con có thể sẽ đau khổ cả cuộc đời trần gian, nhưng mất Chúa rồi thì con sẽ đau khổ đời đời con biết không?” 

- Mẹ ơi! Hay là… hay là mẹ cho chúng con làm Phép Giao nhé?- Sam e dè hỏi. 

Đôi mắt bà buồn buồn, nhìn vào khoảng xa xăm nào đó ngoài cửa sổ: “Phép Giao à, con nghĩ đó là giải pháp vẹn toàn sao? Đó chỉ là một sự thỏa hiệp dùng dằng mà thôi, nửa vời chọn lựa đó con biết không? Với lại khi kết hôn là hai con đi chung một con đường, nhưng nếu hướng các con ngắm tới khác nhau thì sẽ có lúc lệch đường xa nhau thôi”… 

Những lời bà Vân nói làm Sam chơi vơi không biết bám vào đâu, thế này cũng không được, thế kia cũng không xong. Sam lặng lẽ đứng dậy vào phòng riêng, bỏ mặc bà Vân đang đứng tần ngần trước bàn thờ Chúa. 

* * * 

Tiếng Dương nói chuyện vọng vào phòng Sam như tiếng gọi đánh thức cô, ngẩng mặt khỏi hai đầu gối Sam ngước nhìn lên Thánh Giá đầu giường. 

Sam thì thầm: “Con phải làm gì bây giờ đây? Chúa ơi!” 

Sau khi xin phép bà Vân đưa Sam đi chơi, Dương chở người yêu tới quán cà phê bờ hồ quen thuộc. Nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Dương, Sam biết bà Tuyết đã nói chuyện với anh. 

Cả hai im lặng nhấm nháp vị đắng của cà phê, không biết cuộc tình đang bắt đầu mùi vị đắng ngắt này có được ngọt ngào trở lại hay không? Dương cầm lấy hai bàn tay Sam giữ chặt, giọng anh tha thiết: “Em không thể từ bỏ tôn giáo để theo anh sao?”… Anh không chỉ gặp sự phản đối gay gắt của mẹ, sự im lặng khó hiểu của cha mà còn là thái độ kiên định của mẹ Sam không để con gái mình bỏ đạo nữa. Lúc nãy, tới đón Sam, anh đã được bà Vân nói rõ quan điểm . 

Thấy Sam im lặng, anh lại tiếp: “Anh sẽ yêu thương và cho em một cuộc sống tốt đẹp. Mẹ sẽ hiểu cho chúng ta thôi và theo thời gian mẹ sẽ chấp nhận chúng mình mà”. 

Sam ngập ngừng: 

- Em … em… 

- Em nói đi, em nói là em sẽ từ bỏ mọi thứ để theo anh đi!- Dương nôn nóng. 

Tiếng chuông nhà thờ đâu đây ngân dài trong không gian bao la của đêm tối mùa xuân, lòng cô xao xuyến rung theo từng hồi chuông trầm bổng. Âm thanh quen thuộc mà cô đã nghe từ thuở bé, làm thức dậy trong cô một cảm giác nôn nao lạ thường, từng lời mẹ nói văng vẳng hòa vào tiếng chuông, tạo cho Sam thêm mạnh mẽ. 

- Em xin lỗi, em không thể!- Sam run run trả lời. 

Dương buông tay người yêu ra, tức tối: “Tại sao lúc nào người Công giáo cũng bắt người khác phải theo đạo của họ thế? Tại sao em không thể từ bỏ chứ? Em không yêu anh phải không?” 

Dương hốt hoảng khi nhìn thấy vẻ mặt của Sam, đôi mắt mở to ngân ngấn lệ chỉ chực chờ rơi xuống, môi cô mím lại, Dương biết những lời anh nói đã làm tổn thương cô. 

Sam lên tiếng: “Điều em mong muốn ở anh chỉ là thêm chứ đâu bớt. Em không hề bắt buộc anh nhưng đó là sự lựa chọn của anh. Em không thể từ bỏ Thiên Chúa của em để theo anh vì con đường mà anh đang đi không dẫn em tới sự sống vĩnh cửu. Có thể là anh sẽ không hiểu hết những lời em nói nhưng xin anh hãy hiểu một điều rằng, tình cảm của em với anh là chân thật và tất cả những gì em làm đều mang tới những điều tốt đẹp cho anh mà thôi”. 

Trái tim Sam gào thét giữa hai bờ tình yêu, tại sao lại nói thế? Nói đúng lắm, Sam à! Những câu nghi vấn, khẳng định cứ bám lấy cô mà giằng co. 

Dương thấy lòng sĩ diện của mình bị tổn thương quá, dằn cơn tức giận lại anh đứng dậy bảo: “Thôi mình về, chuyện này nói sau”. 

Đứng trước cổng nhà nhìn chiếc xe đưa người thương khuất dần, mắt Sam mờ ảo mung lung, đây có phải là ngã rẽ đầu tiên của cuộc đời cô? Sam lặng lẽ vào nhà mang theo tâm trạng chia lìa. Nằm vật xuống giường cô bật khóc nức nở. Ngước lên đầu giường, cây Thánh Giá vẫn im lìm đứng đó, nhìn từ dưới lên Sam cảm thấy như đó là một lưỡi gươm đâm vào trái tim mình. 

Sam nức nở: “Con đã chọn theo chữ tình của Thánh Giá, cùng chiều với tình yêu Ngài, sao trong con chỉ toàn là đau đớn thế này? Ngài hãy làm gì đó giúp con đi, hãy tỏ mình ra để anh ấy và gia đình tin là có Ngài đi, làm ơn giúp con!”… 

Sam ôm chầm cây Thánh Giá bé nhỏ mà tuôn trào dòng lệ, nước mắt thấm đẫm cả thân thể Chúa Giêsu. Sam không biết mình đã khóc như thế bao lâu, sụt sùi nhìn vào lòng bàn tay đang giữ Thánh Giá, Sam hốt hoảng: Một màu đỏ như màu máu loang loáng trên bàn tay cô. 

Sững sờ Sam kêu lên: “Chúa ơi! Máu…” 

Một vòng tay choàng ngang người Sam, nói khẽ: “Không phải máu đâu con gái, do nước mắt của con làm nhòe màu sơn đỏ trên những vết thương của Chúa Giêsu đó”. 

Nãy giờ đứng ngoài cửa phòng, nhìn thấy cảnh con khổ sở mà lòng bà xót xa. Bản năng che chở của người mẹ khiến bà muốn chạy ngay đến bên con mà vỗ về nhưng lí trí đã kịp ngăn hành động đó lại, vì bà muốn Sam tự đối diện với quyết định của bản thân, như thế sẽ giúp Sam trưởng thành hơn trong cuộc sống vô vàn khó khăn này. Chỉ khi thấy con sững sờ hốt hoảng bà mới chạy vào. 

Giọng bà yêu thương nhỏ nhẹ: “Đừng đòi hỏi ở Ngài điều gì nữa con à, Ngài đã cho chúng ta cả thể xác và linh hồn rồi, còn gì nữa đâu. Tình con chưa trọn vẹn đặt trong tình Chúa nên trong con chỉ toàn là đau đớn, nhưng không sao, chỉ cần con chọn Ngài, Ngài sẽ chữa lành mọi vết thương. Mẹ biết chắc chắn điều đó, tin mẹ đi”. 

Sam gối đầu vào lòng mẹ, từ từ khép đôi mắt còn mọng nước lại. Bà Vân vẫn ngồi yên làm điểm tựa cho con. Nhìn Sam, bà thấy hình ảnh mình mấy mươi năm về trước, cũng đau khổ vì một chàng trai. Đỡ con nằm xuống giường, bà lặng lẽ nhớ về ngày xưa. 

* * * 

Đã mấy ngày trôi qua, Sam không hề liên lạc gì với Dương, anh như ngồi trên đống lửa, làm việc gì cũng không xong. Dương muốn tới gặp cô lắm nhưng biết phải nói gì khi cả hai không cùng chung ý kiến. Tối nay, sau bữa cơm Dương quyết định nói chuyện này với ba mẹ một lần nữa. 

- Ba mẹ không thể chấp nhận cho con với Sam sao?- Dương mở đầu câu chuyện. 

Bà Tuyết thay đổi sắc mặt, to tiếng: 

- Không được, trừ khi nó bỏ đạo. 

- Cô ấy không đồng ý ba mẹ à, hay là ba mẹ cho con theo, cưới được cô ấy rồi con sẽ bỏ đạo…- Dương nài nỉ. 

Tiếng đập bàn của ông Sơn, ba của Dương, làm cả hai mẹ con giật mình. 

Ông quát lớn: “Mày muốn làm thằng lừa bịp, gạt cả thần thánh luôn sao? Bố cho mày tự do lựa chọn, mày chọn sao bố cũng đồng ý hết, nhưng phải nhớ một điều là hãy dùng sự chân thật để đón nhận tất cả những gì của người con yêu. Còn nếu chỉ là sự gượng ép cho có thì con hãy buông tay cuộc tình này đi!”- Nói rồi ông bước về phòng mình, bỏ lại sau lưng vẻ mặt ngạc nhiên của con trai và tiếng hét chói tai của vợ: “Ông nói gì vậy hả?”. 

Ngồi xuống chiếc ghế đẩu, ông Sơn bồi hồi nhớ lại dĩ vãng xa xưa. Lúi húi mở ngăn kéo nhỏ, ông lấy ra một phong thư đã úa màu thời gian, tay run run mở ra kỉ vật mà ông gìn giữ bấy lâu nay, một bài thơ không tựa đề mà người yêu đầu đời gửi cho ông: 

Lấy gì lấp những đêm thâu 
Ru hời giấc ngủ gối đầu nhớ nhung 
Dây tơ nối buộc tình hồng 
Sao không tròn phận để mình dở dang 
Trầu cau đành thế bẽ bàng 
Lá vàng trái chín trải dài lối qua 
Người về giữ hiếu mẹ cha 
Em quỳ hát khúc tình ca riêng mình 
Đánh chuông gọi những câu kinh 
Gọi hồn quay gót tiễn tình người đi 
Đành thôi duyên nợ khắc ghi 
Vào miền ký ức có khi mỉm cười 
Mây xa núi đá thật rồi 
Cầu mong duyên mới sánh đôi người về. 

(Mây Xanh) 

Ông đã từng yêu một người con gái theo đạo Công giáo. Mối tình đầu đẹp và thơ mộng biết bao nhưng cuối cùng hai người không đến được với nhau vì sự ngăn cấm của cha mẹ, ông đã phải rời xa người mình thương để giữ đạo hiếu làm con. Giờ đây, con trai ông lại gặp hoàn cảnh như ông trước kia, mấy ngày hôm nay, từ khi con trai giới thiệu người yêu ông đã suy nghĩ thật nhiều. Ông biết, nếu mình chấp nhận cho con theo đạo thì bà con ông sẽ lời ra tiếng vào vì Dương là cháu đích tôn của dòng họ, nhưng ông không muốn Dương phải khó xử, chật vật chọn lựa giữa hiếu và tình, cảm giác ấy thật mệt mỏi biết nhường nào. Đúng là có trải qua rồi mới thấu hiểu hết được cho người khác, để từ đó có cái nhìn cảm thông và khoan dung hơn. Ông nhổm dậy khi thấy vợ giật bức thư ra khỏi tay mình. Mãi ưu tư mà ông không biết bà vào phòng lúc nào. 

“À thì ra đây là lí do mà ông ưng thuận cho thằng Dương cưới con bé đó. Sự nghi ngờ của tôi là đúng mà…”- Bà cười chua xót tiếp: “Ông chưa hề quên mối tình đó, ông vẫn còn nhớ về cô ta phải không?” 

“Mây trắng này, mây trắng này”, vừa nói bà vừa xé vụn bài thơ, những mảnh giấy nhỏ bay lãng đãng trước mặt ông. Đưa tay kéo vợ vào lòng, ông gọi: “Mình ơi!”. 

Hai tiếng “mình ơi” đầy thân thương ấy phá tan đi nỗi hờn ghen đang dấy lên trong lòng bà, ấp mặt vào ngực chồng, bà khóc òa lên như một đứa trẻ. 

Ông lại nói: “Mình à! Đó chỉ là kỉ niệm thôi. Đúng là tôi đã từng có tình cảm sâu đậm với một người con gái có đạo, nhưng đã là quá khứ rồi. Tôi không phải là người chìm đắm trong ảo mộng dĩ vãng, tôi sống cho hiện tại của chúng ta. Còn chuyện của con trai thì tôi không muốn nó phải khổ sở như tôi lúc xưa. Bà muốn con mình phải buồn sầu sao, hãy tôn trọng quyết định của nó, được không mình?”. 

Bà khẽ gật đầu trong vòng tay ông, mấy mươi năm chung sống ông hiểu bà hơn ai hết. Vợ ông ưa sự ngọt ngào, ngoài miệng cứng rắn bao nhiêu thì ẩn sâu bên trong là một tâm hồn yếu đuối bấy nhiêu. Nhưng điều mà ông không ngờ là bà lại để ý đến thế mối tình cũ của mình, mỉm cười hạnh phúc ông hôn lên trán vợ… 

Ngoài trời từng giọt mưa xuân đang đọng trên những chồi non xanh mơn mởn. Rồi đây sẽ có những cuộc tình thành đôi nhưng cũng sẽ có những cuộc tình chia lối. Được và mất của sự lựa chọn âu là điều tất nhiên mà ai trong đời cũng phải một lần nếm trải. Điều quan trọng là ta có đặt Chúa làm người bạn đồng hành trên những ngã rẽ ấy hay không mà thôi. Hãy biến mình thành kẻ dại khờ trong con mắt thiên hạ, để ngày mai thành người khôn ngoan trước mặt Thiên Chúa tình yêu.